BẢN LĨNH CHIẾN THẦN (BẢN SẮC THẦN Y)

“Tôi trả một triệu tệ một tháng”.

“Tôi trả một triệu rưỡi”.

Tất cả mọi người đều biết, Trần Triệu Dương rất thần kỳ. Nếu Trần Triệu Dương làm cố vấn cược ngọc của bọn họ, cắt ra được một viên Phỉ Thúy Đế Vương Lục như hôm nay, vậy thì cả đời này cũng không cần phải lo nghĩ nữa.

Lần này, có thể nói Trần Triệu Dương là người mà ai ai cũng muốn có được.

Ông chủ Hoa thấy vậy liền nghiến răng nói: “Tôi trả năm triệu một tháng”.

“Ông Hoa, ông trả cao quá rồi”. “Nếu mấy tháng mà không mở hàng, ông sẽ lỗ chết đấy”. Mọi người đều thấy đây là cái giá trên trời rồi.

Ông chủ Hoa lại nghiêm túc nói: “Các người hiểu cái quái gì, tôi rất tin tưởng vào cậu ấy”.

Người khác không để ý răng, ông chủ Hoa vẫn luôn chú ý tới Trần Triệu Dương. Ông ta phát hiện ra mỗi lần Trân Triệu Dương đều vô cùng điềm tĩnh, chắc chắn. Chỉ từ điểm này, ông chủ Hoa có thể khẳng định, Trần Triệu Dương tuyệt đối không phải là người chỉ dựa vào vận may, mà là thực sự có tài.

“Người anh em thấy thế nào? Giá cả chưa hợp lý, thì vẫn có thể thương lượng tiếp”, ông chủ Hoa nhìn Trần Triệu Dương nói.

“Ông chủ Hoa, cái này ông phải hỏi sếp tôi, sếp tôi không đồng ý, tôi cũng không thể tùy tiện nhảy việc được”.

Trần Triệu Dương nói.

“Cô Nam Cung, không biết là cô có bằng lòng cho cậu ấy sang chỗ tôi không?”

Ông chủ Hoa nói.

Nam Cung Yến lắc đầu nói: “Ông chủ Hoa, thật xin lỗi ông, tôi không giúp được ông rồi. Tôi cảm thấy anh ấy làm ở công ty tôi vẫn ổn hơn”.

“Ông chủ Hoa, tôi cũng cảm thấy mình ở công ty hiện tại thì có tương lai phát triển hơn”.

Trần Triệu Dương cười nói.

“Người anh em, bây giờ cậu làm chức gì ở công ty hiện tại? Lương thế nào?”, ông chủ Hoa vô cùng tò mò hỏi.

“Tôi làm ở bộ phận bảo vệ, lương là ba ngàn rưỡi tệ một tháng, sau khi làm chính thức thì là bốn ngàn rưỡi tệ”, Trần Triệu Dương cười nói.

Hả!

Trần Triệu Dương nói ra lời này, những người bên cạnh đều vô cùng kinh ngạc.

“Người anh em, bọn họ trả bao nhiêu, thì tôi sẽ trả gấp đôi, không, tôi sẽ trả gấp 1000 lần”, ông chủ Hoa nói.

“Thôi, tôi vẫn thấy ở công ty hiện tại thì có tương lai hơn”.

Trần Triệu Dương lại từ chối.

Những người bên cạnh quả thực là phục sát đất.

Bảo vệ quèn một tháng chỉ được ba ngàn rưỡi tệ, lại từ chối một công việc có tiền lương tận mấy triệu. Hơn nữa, còn nói là có tương lai. Miệng bọn họ thật sự là sắp không ngậm được lại rồi.

Nam Cung Yến cảm thấy người nào đó đã khiến cho mình rất hãnh diện.

Tiền lương cao như vậy cũng không thể nào lấy được người của mình đi.

Nên cô có chút đắc ý. “Chúng ta đi thôi”.

Lúc này, Nam Cung Yến ôm Phỉ Thúy Đế Vương Lục đi ra phía ngoài.

Giang Tử Phong đưa tiền cho ông chủ Hoa, rồi cậu ấy ôm một viên Phỉ Thúy đi theo, còn phần còn lại thì giao cho đám người Đường Võ.

“Chị dâu... Đợi đã”.

Giang Tử Phong đi theo tới bãi đỗ xe, cậu ấy nhìn thấy Nam Cung Yến định lên xe, liền vội vàng hét lên.

“Có chuyện gì sao?” Nam Cung Yến dừng lại hỏi. “Hihi... Haha...”

Giang Tử Phong xoa tay, để lộ vẻ ngại ngùng: “Chị dâu, em có một thỉnh cầu hơi quá đáng”.

“Cậu nói đi...”

Nam Cung Yến nói.

“Là thế này...”, Giang Tử Phong do dự một chút, cậu ấy lấy hết dũng khí rồi nói: “Chị dâu, chị có thể ngồi lên tay em, dùng mông của chị để khai sáng cho tay em? Để sau này, em được cược đâu thẳng đó”.

Hờ!

Nam Cung Yến nghe thấy lời này thì sững người.

Trần Triệu Dương liền đi tới, đạp một cú lên mông của Giang Tử Phong.

“Giang Tử Phong, bỏ cái suy nghĩ vớ vẩn này của cậu đi? Ai cho phép cậu được sờ mông cô ấy?”

Trần Triệu Dương nghiêm giọng nói.

“Anh Dương, em biết không được phép sờ s0ạng linh tinh mông của chị dâu, thế nhưng có thể dùng tấm đệm để ngăn cách, ngồi lên một chút xíu thôi cũng được mà”, Giang Tử Phong buồn bã nói.

Trần Triệu Dương lại đá thêm một cú nữa: “Mông của hổ mà cậu cũng dám tơ tưởng, hơn nữa còn là một con hổ cái, cậu chán sống rồi sao?”

Nam Cung Yến nghe thấy câu này của Trần Triệu Dương, mặt cô liền xị ra, nghiêm giọng nói: “Tên họ Trần kia, anh nói ai là hổ cái?”

“Em đấy! Anh thấy bộ dạng lúc này của em giống hệt hổ. cái sắp ăn thịt người”, Trần Triệu Dương cười nói.

“Cút ngay cho tôi!”

Nam Cung Yến phẫn nộ gào lên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi