BẢN LĨNH CHIẾN THẦN (BẢN SẮC THẦN Y)

Trần Triệu Dương chẳng quân tâm tới hẳn ta, vẫn cứ cầm kim lên chuẩn bị châm cứu.

“Tôi bảo anh dừng tay!”

Thấy Trần Triệu Dương không nghe lời mình, Mã Thiên Tinh càng thêm phẫn nộ.

Hắn ta rảo bước tới ngăn cản. Bịch!

Hản ta vừa tới gần là Trần Triệu Dương lập tức đá hẳn ta ngã lăn.

Mã Thiên Tinh ngã vật xuống mặt đất, hẳn ta hô ầm lên: “Gây rối trong bệnh viện, mọi người mau tới đây! Có kẻ gây rối trong bệnh viện!”

Mã Thiên Tinh vừa hô lên,

Những người bên ngoài nghe thấy đều ập vào phòng bệnh.

Bọn họ nhìn thấy Mã Thiên Tinh ngã dưới mặt đất.

“Bác sĩ Mã, anh không sao chứ?”

Có người dìu Mã Thiên Tinh đứng lên và hỏi.

Mã Thiên Tinh kích động nói: “Thông báo cho cấp trên, nói rằng có kẻ gây rối trong bệnh viện, đồng thời báo cảnh sát luôn đi!”

Mã Thiên Tinh vừa dứt lời là có người lập tức làm theo lời hẳn ta.

Hiện giờ bệnh viện rất chú trọng vấn đề gây rối.

Nghe nói là có người gây rối, bảo vệ của bệnh viện không hề nghĩ nhiều, cầm gây xông thẳng vào trong.

“Kẻ gây rối ở đâu?”

“Ở đâu?”

Bọn họ xông vào bệnh viện là lập tức hỏi ngay. “Anh Dương..."

Hồ Tiểu Nhạc lo lắng đứng nhìn mọi chuyện.

Trần Triệu Dương thở dài một hơi, anh không thể châm cứu trong tình huống như thế này được, chỉ có thể cất kim đi.

Mã Thiên Tỉnh chỉ vào Trần Triệu Dương nói: “Bắt lấy anh †a, anh ta chính là kẻ gây rối. Anh ta đòi tự châm cứu cho bệnh nhân, đồng thời còn đánh tôi”.

“Bác sĩ Mã, anh đừng nói lung tung, anh Dương vẫn chưa châm cứu. Hơn nữa vừa rồi anh định tấn công anh Dương nên anh ấy mới đẩy anh ra”.

Hồ Tiểu Nhạc lập tức giải thích ngay.

Trần Triệu Dương cười lạnh nói: “Bác sĩ Mã, tôi chỉ mắng anh là lang băm, như vậy cũng được gọi là gây rối trong bệnh viện sao? Xem ra là anh chột dạ rồi”.

Các bảo vệ tưởng răng đây là vụ gây rối gì căng lắm, nhưng bây giờ lại chỉ nhìn thấy một cặp nam nữ thanh niên, hơn nữa người ta cũng không làm chuyện gì quá đáng cả, bọn họ đánh người ta thì cũng không hay.

Vả lại, như vậy cũng chưa được tính là gây rối trong bệnh viện.

Nhưng Mã Thiên Tỉnh lại kích động nói: “Tôi nói là gây rối thì chính là gây rối. Các người lập tức bắt tên đó lại cho tôi”.

Mã Thiên Tinh chỉ vào Trần Triệu Dương. Đám bảo vệ bước tới bao vây Trần Triệu Dương.

“Người anh em, xin hãy phối hợp với chúng tôi để đi điều

tra”. Bảo vệ nhìn Trần Triệu Dương. “Khách khí như thế làm gì? Đánh nó luôn đi!” Mã Thiên Tỉnh mắng: “Tôi đã nói là chính nó đã gây rối mà, còn làm tôi bị thương nữa. Tôi ra lệnh cho các người bắt

lấy thăng đó rồi dạy cho nó một bài học, đánh mạnh vào!”

Nghe thấy những lời nói của Mã Thiên Tinh, đám bảo vệ đều cảm thấy khó xử.

Trần Triệu Dương chẳng hề phản kháng, bọn họ đâu thể tùy tiện đánh người được.

Nhìn thấy bộ mặt thật của Mã Thiên Tinh, Hồ Tiểu Nhạc cảm thấy tởm lợm.

“Lũ rác rưởi! Sao vẫn chưa đánh? Tôi sẽ bảo bố tôi đuổi cổ các người!”

Mã Thiên Tinh lại gào lên: “Bố tôi là giám đốc bệnh viện đấy".

Trần Triệu Dương cười thầm, thì ra là có chỗ dựa.

Bị Mã Thiên Tinh mắng, nhóm bảo vệ cũng chẳng dám cãi lại.

Bọn họ nói với Trần Triệu Dương: “Người anh em, chúng tôi xin lỗi nhé”.

Bố người ta là giám đốc bệnh viện, bọn họ phải nghe lời hắn ta, nếu không thì sẽ chẳng thể làm ở bệnh viện tiếp được.

Vậy nên bọn họ chỉ có thể ra tay với Trần Triệu Dương.

Thấy đám bảo vệ cầm vũ khí chuẩn bị đánh mình, Trần Triệu Dương cũng chuẩn bị sẵn sàng.

“Anh Dương...”

Hồ Tiểu Nhạc lo lắng tột độ.

Mã Thiên Tinh vênh váo chỉ vào Trần Triệu Dương và nói: “Thằng bảo vệ quèn, nơi này là địa bàn của tao, tao mới là người có quyền quyết định. Hôm nay mày gây rối ở bệnh viện thì phải nếm mùi, đánh đi!”

Mã Thiên Tỉnh vừa dứt lời, đám bảo vệ đi về phía trước.

“Tất cả dừng tay lại cho tôi!”

Đúng lúc này, một giọng nói nghiêm nghị vọng tới từ phía cửa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi