BẢN LĨNH CHIẾN THẦN (BẢN SẮC THẦN Y)

Trần Triệu Dương cũng không ngờ răng có thể gặp được. Giang Uyển Quân ở đây. Sự xuất hiện kịp thời của Giang Uyển Quân giúp anh bớt được rất nhiều phiền phức.

“Mọi người giải tán cả đi, tụ tập ở đây thì ra thể thống gì nữa?”, thầy Ôn thấp giọng nói.

Thầy Ôn dứt lời, đám bảo an vội vã giải tán.

“Anh Dương, có phải Mã Thiên Tinh muốn nhằm vào anh không? Anh nói với em, em giúp anh dạy dỗ hẳn!”

Giang Uyển Quân kéo tay Trần Triệu Dương, tức tối nói: “Dám động đến anh Dương của tôi, tôi không bỏ qua cho. anh!”

Nghe thấy thế, Mã Thiên Tinh toát hết mồ hôi hột. Lúc này, hẳn ta không biết phải làm như nào. “Thiên Tỉnh, rốt cuộc ở đây đã xảy ra chuyện gì?” Thầy Ôn hỏi Mã Thiên Tinh.

Mã Thiên Tỉnh chỉ về phía Trần Triệu Dương rồi đáp: “Thầy Ôn, chuyện là như này. Hắn là bảo vệ của một công ty nào đó. Vừa đến đây, hắn đã to mồm nói có thể chữa được bệnh cho. người ta, hơn nữa còn nói bệnh viện của chúng ta không có cách nào chữa bệnh cho bệnh nhân, đúng là chẳng làm được. trò chống gì. Sau đó, tôi nhìn thầy hắn rút cây kim ra, định châm cứu cho người ta nên vội ngăn hẳn lại, thế mà hẳn còn đánh tôi. Tôi sợ bệnh nhân xảy ra chuyện mới gọi bảo vệ tới. Thầy Ôn, thầy nói xem, một tên bảo vệ quèn còn tự nhận mình là bác sĩ Đông y, còn nói rằng bản thân có thể chữa khỏi bệnh, đây chẳng phải là làm càn sao?”

Nghe thấy Mã Thiên Tinh nói, thầy Ôn đanh mặt lại: “Vớ vẩn, rõ ràng là làm càn, tôi còn chẳng nảm chắc có thể chữa khỏi bệnh này!”

“Chẳng phải vậy sao!", Mã Thiên Tinh đắc ý nói.

“Thầy Ôn, thầy phải tin anh Dương!” Cô lớn nhà họ Giang kiên định nói. “Uyển Quân, sao con lại nói thế?”, thầy Ôn hỏi.

Mã Thiên Tỉnh có lòng tốt nhắc nhở: “Cô Giang, tin tưởng mù quáng là không tốt!”

“Tôi không phải tin tưởng mù quáng!”, cô lớn nhà họ Giang nghiêm túc: “Là anh Dương chữa khỏi bệnh cho tôi. Tôi tin anh Dương chính là thần y!”

Gô lớn nhà họ Giang đã nói như vậy, sắc mặt của thầy Ôn có hơi thay đổi. Ông ta hơi kích động nói: “Uyển Quân, con nói, bệnh của con được chữa khỏi rồi?”

“Không thể nào!”, Mã Thiên Tinh bàng hoàng nói.

Giang Uyển Quân nói chắc nịch: “Có gì không thể chứ. Anh Dương là người chữa khỏi bệnh cho tôi. Anh Dương, anh nói với bọn họ đi!”

Trần Triệu Dương khiêm tốn nói: “Chỉ là tôi ăn may, vừa hay biết cách chữa!”

Lúc này, ánh mắt Hồ Tiểu Nhạc bỗng nhen nhóm lên tia hy vọng. Cô ta bắt đầu tin tưởng Trần Triệu Dương có thể trị khỏi bệnh cho mẹ mình.

Chuyện Giang Uyển Quân mắc bệnh trước đây, tất cả mọi người trong bệnh viện nhân dân đều biết, thầy Ôn còn thành lập một nhóm chuyên gia phụ trách điều trị, vậy nhưng không đạt được hiệu quả nên ông ta mới rút lui.

Thì ra sau khi thầy Ôn nghỉ, bệnh tình của Giang Uyển Quân không có tiến triển gì, ai ngờ đột nhiên căn bệnh lại được chữa khỏi hoàn toàn.

Vỗn dĩ thầy Ôn cứ nghĩ nhà họ Giang mời đến một thần y nhiều tuổi rồi.

Nhưng ông ta thực sự bất ngờ, ai biết được thần y lại trẻ tuổi như thế này, hơn nữa nghe Mã Thiên Tinh nói thì anh còn là một tay bảo vệ.

“Anh Dương, anh có thể giúp mẹ em chữa bệnh không?”

Hồ Tiểu Nhạc lên tiếng.

“Đương nhiên rồi. Bây giờ cô làm thủ tục xuất viện đi. sau khi về nhà, tôi giúp bác ấy châm cứu. Đến khi ấy, chắc chắn có thể chữa khỏi”.

Để tránh rắc rối, Trần Triệu Dương quyết định để mẹ của Hồ Tiểu Nhạc xuất viện xong mới làm châm cứu.

Tránh sau này đám người Mã Thiên Tỉnh lại gây rắc rối cho mình.

Hồ Tiểu Nhạc gật đầu.

Thầy Ôn vội vã ngăn lại: “Cô gái, đừng vội đi!”

Thầy Ôn cản Hồ Tiểu Nhạc lại, sau đó hỏi Trần Triệu Dương: “Chàng trai trẻ, cậu nói mình chữa được căn bệnh này?”

“Phải!”

Trần Triệu Dương gật đầu chắc chản.

“Vậy cậu có thể làm vài đường cơ bản ngay tại đây được không?”, thầy Ôn hứng thú vô cùng: “Tôi muốn xem xem cách thức chữa bệnh của cậu. Hơn nữa nếu như cậu đồng ý, tôi có thể xin bệnh viện miễn toàn bộ tiền thuốc cho bà ấy!”

Nghe thầy Ôn nói vậy, Trần Triệu Dương nhìn Hồ Tiểu Nhạc.

Anh biết nhà Hồ Tiểu Nhạc không khá giả gì nên gật đầu: “Được!”

“Thầy Ôn, nếu như để hắn chữa bệnh ở đây, nhỡ xảy ra chuyện gì thì chúng ta không gánh nổi trách nhiệm đâu”, Mã Thiên Tinh có lòng nhắc nhở: “Có xảy ra vấn đề, chúng ta còn ảnh hưởng đến cả bệnh viện nữa!”

“Hừ, không có bệnh nào anh Dương không chữa được!”, Giang Uyển Quân nhìn Trần Triệu Dương đầy sùng bái: “Anh Dương là thần y. Tôi tin anh ấy!”

Thầy Ôn đanh giọng: “Có xảy ra chuyện, cứ đổ mọi trách nhiệm lên đầu tôi là được chứ gì!”

Nghe thấy thế, Mã Thiên Tinh cười nói: “Vậy thì được!”

Có người đứng ra chịu trách nhiệm, Mã Thiên Tinh nhẹ nhõm hơn nhiều.

Hắn ta nhìn sang Trần Triệu Dương, cười thầm trong bụng. Hắn ta chờ xem Trần Triệu Dương thất bại thảm hại.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi