BẢN LĨNH CHIẾN THẦN (BẢN SẮC THẦN Y)

Những người trong phòng bệnh đều sững sờ.

Thầy Ôn luôn được coi là một người đức cao vọng trọng trong cái giới y học này.

"Thế nhưng hôm nay, ông ta lại muốn bái một cậu thanh niên làm thầy.

Điều này thực sự khiến cho tất cả mọi người đều kinh ngạc đến không ngậm được miệng lại.

“Thầy Ôn, tuyệt đối không thể được đâu”. Phản ứng đầu tiên của Mã Thiên Tinh chính là từ chối.

Suy cho cùng hẳn ta có khả năng rất lớn sẽ trở thành học trò của ông ta.

Ngộ nhỡ thầy Ôn bái Trần Triệu Dương làm thầy, vậy sau này mình gặp Trần Triệu Dương sẽ phải gọi anh ta là ông rồi.

Tên bảo vệ quèn mà hản ta coi thường nhất, trong chớp mắt lại cao hơn hắn ta hai bậc, đương nhiên là hắn ta không bằng lòng rồi.

Thầy Ôn lại nghiêm túc nói: “Người giỏi giang thì phải bái làm thầy, cậu Dương có điểm đáng để tôi học tập, tôi bái cậu ấy làm thầy có vấn đề gì sao? Hơn nữa, ai cho phép cậu quản lý chuyện của tôi? Hứ!”

Thầy Ôn liền quay đầu nói với Trần Triệu Dương: “Cậu Dương, không biết cậu thấy thế nào?”

“Ông Ôn, nếu ông muốn học thì tôi dạy ông là được rồi, không cần phải bái tôi làm thầy đâu”, Trần Triệu Dương vội vàng nói: “Tôi không dám nhận”.

“Đúng đấy! Thầy Ôn, thầy đừng làm anh Dương sợ”. Giang Uyển Quân thở phào một hơi rồi nói.

Tuy rằng có thể trở thành thầy của thầy Ôn thì sau này sẽ có rất nhiều lợi ích, thế nhưng Giang Uyển Quân vẫn sợ nếu như Trần Triệu Dương đồng ý làm thầy của thầy Ôn, thì sau này vai vế của anh sẽ lớn hơn mình, đến khi đó không phải là mình hẹn hò với ông của mình hay sao?

Giang Uyển Quân cảm thấy có chút không thể chấp nhận nổi.

“Nếu cậu Dương đây không ngại mà chỉ dạy, thì tôi đây rất nể phục tấm lòng độ lượng của cậu”.

Thầy Ôn lại lần nữa chắp tay nói.

“Ông Ôn, ông hãy gọi tôi là Trần Triệu Dương đi, tôi thấy không quen nếu ông gọi bằng tên khác”.

Trần Triệu Dương nói với thầy Ôn.

“Trần Triệu Dương, tôi muốn hỏi một chút, bệnh nhân này đã mắc phải bệnh gì vậy?”

Thầy Ôn khiêm tốn hỏi.

“Bệnh này vô cùng hiếm thấy, tôi từng nhìn thấy ở trong quyển tạp chí y học nào đó của nước ngoài. Quyển tạp chí đó gọi nó là hội chứng tự sinh rượu”, Trần Triệu Dương nói.

Năm đó, lúc sống ở nước ngoài thì Trân Triệu Dương cũng không ngừng học hỏi những y thuật hàng đầu của bên đó, hơn nữa anh còn quen được không ít bác sĩ đứng đầu về y thuật.

Cho nên trước đó anh chỉ cần nhìn qua là cũng đã đoán sơ bộ được đây là loại bệnh gì.

Điều khiến bọn họ cảm thấy nan giải là bởi vì loại bệnh này rất hiếm có.

“Hội chứng tự sinh rượu sao?”

Giang Uyển Quân hỏi bằng vẻ khó hiểu: “Có hội chứng như vậy sao?”

“Có đấy", Trần Triệu Dương gật đầu khẳng định: “Người mắc phải bệnh này, ăn cơm sẽ như thể uống rượu. Những thứ ăn vào sẽ tự sinh rượu trong cơ thể người đó, cho nên bà ấy hay ở trong trạng thái say rượu, nồng độ cồn trong máu cũng thường rất cao”.

“Anh đang tự bịa ra đấy à?”

Mã Thiên Tỉnh nói bằng vẻ không tin.

Lúc này, mắt thầy Ôn sáng lên, ông ta kích động nói: “Tôi đã từng nghe tới căn bệnh này, chỉ là tôi nhất thời không nhớ. ra. Trần Triệu Dương, lời nói của cậu thật sự đã đánh thức tôi từ trong cơn mê”.

“Và căn bệnh này thuộc kiểu rối loạn đường ruột trong Đông y, cho nên vừa rồi châm cứu, tôi chủ yếu là nhằm vào. đường ruột. Chỉ cần đường ruột bà ấy bình thường lại, thì cơ thể sẽ không còn tự sinh rượu nữa. Như vậy bà ấy sẽ có thể nhanh chóng tỉnh lại”, Trần Triệu Dương giải thích.

“Giỏi, thật là quá giỏi rồi!”

Thầy Ôn nắm lấy tay của Trần Triệu Dương rồi kích động nói: “Trần Triệu Dương, xem ra cậu cũng đã nghiên cứu rất nhiều về y thuật của nước ngoài, mới gặp lần đầu mà tôi cảm thấy như đã thân quen với cậu từ rất lâu vậy, chi băng chúng †a hãy tìm một nơi ngồi xuống và nói chuyện kĩ hơn nhé? Còn phải nói kĩ hơn về cả Thái Ất Thần Châm và Quỷ Môn Thập Tam Châm nữa”.

Thầy Ôn bất chấp hết tất cả mà kéo Trần Triệu Dương rời đi.

Hở!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi