BẢN LĨNH CHIẾN THẦN (BẢN SẮC THẦN Y)

Hồ Tiểu Nhạc khẽ nói.

“Nhưng cậu bảo vệ này thì khác”, Ngô Quế Hoa cười nói: “Mẹ đánh giá cao cậu ấy. Con cứ nghe lời mẹ, ngày mai mời cậu ấy đến nhà chúng ta ăn cơm, biết chưa?”

“Con sẽ cố gắng”.

Hồ Tiểu Nhạc nhẹ giọng đáp.

Hôm sau.

Trần Triệu Dương vẫn đưa Nam Cung Yến tới công ty như: thường lệ.

Lúc trở lại bộ phận quan hệ xã hội, Trần Triệu Dương bắt đầu nghĩ xem có nên chủ động ra tay với Tất Văn Bách không.

Nhưng đến thời điểm này, Trần Triệu Dương vẫn chưa có đủ đồ. Vả lại, loại người như Tất Văn Bách khác với đám Triệu Ngũ. Với Triệu Ngũ, anh có thể dùng đến bạo lực, nhưng với Tất Văn Bách, càng dùng bạo lực thì chưa biết chừng hắn ta sẽ càng phản kháng hăng hơn.

Trong lúc Trần Triệu Dương tập trung suy nghĩ, bên tai anh vang lên một giọng nói trách móc.

“Nghĩ đến cô nào mà ngây người ra như thế?”

Nghe thấy giọng nói ấy, Trần Triệu Dương hoàn hồn lại. Anh thấy Hứa Mỹ Tình đang quơ tay trước mặt mình, trên mặt hiện lên nét bất mãn.

“Chị Mỹ Tình, tôi đang nhớ chị mà”.

Trần Triệu Dương cười đáp.

“X, nói vớ vẩn”.

Nghe vậy, Hứa Mỹ Tình hài lòng nở nụ cười.

“Chị Mỹ Tình, chị tìm tôi làm gì?”

Trần Triệu Dương hỏi.

“Cậu đi theo tôi”.

Hứa Mỹ Tình nói với Trần Triệu Dương.

Dứt lời, Hứa Mỹ Tình đi vào trong phòng làm việc.

Trần Triệu Dương đi theo cô ấy.

“Chị Mỹ Tình, đây chẳng phải phòng làm việc của Trình Minh Viễn sao?”

Vào trong phòng làm việc, Trần Triệu Dương hỏi Hứa Mỹ Tình.

“Bây giờ là của tôi rồi”. Hứa Mỹ Tình đóng cửa lại nói. “Há? Chị chuyển vào đây bao giờ vậy?”

“Hôm qua”, Hứa Mỹ Tình cười nói: “Nhờ cậu cả đấy, cũng bởi vì cậu nên Trình Minh Viễn mới chủ động rời khỏi cuộc tranh đoạt chức trưởng phòng, sau đó anh ta đã tiến cử tôi. Bây giờ tôi đang làm trưởng phòng tạm thời, nêu làm tốt thì một tháng sau sẽ được nhậm chức chính thức”.

“Chị Mỹ Tình, chúc mừng chị nhé”. Trần Triệu Dương cười nói.

“Có gì mà phải chúc mừng”, Hứa Mỹ Tình nhìn Trần Triệu Dương nói: “Nếu không có cậu thì tôi cũng chẳng được làm trưởng phòng”.

*Ý chị là muốn cám ơn tôi hả?”

Trần Triệu Dương cười gian: “Vậy chị định cám ơn tôi thế. nào đây? Phải rồi, tối qua chị hứa cho tôi xem ảnh riêng tư mà chưa gửi đâu đấy. Chắc không phải chị định nuốt lời đấy chứ? Nếu chị muốn cám ơn tôi thì gửi nhiều một chút, tôi muốn xem ảnh chị Mỹ Tình chụp”.

Nhìn thấy vẻ mặt này của Trần Triệu Dương, cô ấy dí ngón tay vào đầu Trần Triệu Dương: “Đồ háo sắc, suốt ngày chỉ nghĩ mấy cái chuyện bỉ ổi ấy”.

“Chị Mỹ Tình, chị đang trách oan cho tôi rồi, tôi chỉ thưởng thức theo hướng nghệ thuật thôi. Hơn nữa chị Mỹ Tình xinh đẹp như thế, tôi cảm thấy ngắm nhiều thì sẽ kéo dài tuổi thọ”.

Được Trần Triệu Dương khen như thế, nụ cười trên môi Hứa Mỹ Tình không thể giấu được.

Không biết vì sao những người đàn ông khác khen, Hứa Mỹ Tình chẳng có một chút cảm xúc nào.

Nhưng Trần Triệu Dương khen cô ấy là cô ấy có thể vui vẻ suốt một ngày.

“Tôi không gửi ảnh riêng tư cho cậu đâu”. Hứa Mỹ Tình cười nói.

“Ơ, chị Mỹ Tình, chị đừng nuốt lời thế chứ, tôi sẽ mất ngủ đấy".

Trần Triệu Dương nói với vẻ mặt thất vọng., nhỡ cậu gửi đi linh tinh thì sao”, Hứa “Còn nữa, tôi đâu nói là không cho cậu

“Hừ, tôi gửi cho c: Mỹ Tình hừ nhẹ rồi nói: xem?”

“Chị Mỹ Tình, ý chị là?”

Trên mặt Trần Triệu Dương hiện lên nét mừng rỡ.

“Hôm nay cậu xem luôn trong phòng làm việc của tôi đi”, Hứa Mỹ Tình ca cẩm: “Như vậy thì cậu sẽ không để lộ ra ngoài được, cậu hài lòng chưa?”

“Hài lòng, hài lòng chứ!”

Trần Triệu Dương sờ mũi cười.

Nhìn thấy vẻ mặt này của Trần Triệu Dương, Hứa Mỹ Tình cảnh cáo: “Nhưng lát nữa xem ảnh cậu không được nghĩ bậy bạ đâu đấy!”

“Tất nhiên rồi”.

Trần Triệu Dương ưỡn ngực nói: “Tôi sẽ thưởng thức theo chiều hướng nghệ thuật mà”.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi