BẢN LĨNH CHIẾN THẦN (BẢN SẮC THẦN Y)

Nhìn nụ cười của ai kia, Hứa Mỹ Tình mắng.

“Chị Mỹ Tình, chị không tin tôi thì tin ai đây?”

Vừa nói, Trần Triệu Dương vừa lấy điện thoại ra chuẩn bị

kết nối với máy tính, Hứa Mỹ Tình không phản đối nên anh định làm ngay cho nóng.

Cốc cốc! Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.

“Chị Mỹ Tình, có một văn bản cần chị ký tên”.

Nghe thấy tiếng gõ cửa, Hứa Mỹ Tình lập tức rút điện thoại của Trần Triệu Dương ra.

“Cậu ra ngoài làm việc đi, tôi có việc rồi”.

Sau đó, cô ấy lập tức đẩy Trần Triệu Dương ra.

“Tiện thể mở cửa ra”.

Hứa Mỹ Tình nói.

“Nhưng mà...”

Trần Triệu Dương không cam lòng nói: “Thiếu một chút”.

“Nhưng nhị gì hả? Cậu không nghe tôi thì lần sau không có phần của cậu nữa đâu”.

Hứa Mỹ Tình lườm Trần Triệu Dương một cái. “Có lần sau nữa hả?”

“Hừi Cậu không nghe tôi thì không có gì hết!” Trần Triệu Dương cười nói: “Tuân lệnh!”

Vừa nói, Trần Triệu Dương vừa chạy ra mở cửa. “Chị Mỹ Tình bảo cô vào”.

Trần Triệu Dương nhìn nữ đồng nghiệp ở ngoài, nói: “Vào đi”.

“Ừm”, nữ đồng nghiệp gật đầu rồi tò mò hỏi: “Trần Triệu Dương, sao anh đi kiểu gì mà lại cúi người thế kia?”

“Tôi đau bụng”. Trần Triệu Dương trả lời rồi đi về phía nhà vệ sinh. Tới nhà vệ sinh, anh rửa mặt để mình bình tĩnh lại.

Xong xuôi, anh trở về chỗ làm việc của mình thì Hồ Tiểu Nhạc cũng quay lại rồi.

“Tiểu Nhạc, cô xin nghỉ rồi mà, không ở nhà với bác gái vài ngày à?”

Trần Triệu Dương hỏi Hồ Tiểu Nhạc.

“Mẹ em ổn rồi nên em lại đi làm”, Hồ Tiểu Nhạc nhìn Trần Triệu Dương rồi nở một nụ cười ngọt ngào: “Anh Dương, hôm qua thực sự rất cám ơn anh. Nếu không nhờ anh thì không biết bao giờ căn bệnh quái đản của mẹ em mới khỏi nữa”.

“Cám ơn thì khách sáo quá rồi đấy. Chúng ta là đồng nghiệp, giúp được chuyện gì thì tôi nhất định sẽ giúp”.

Trần Triệu Dương cười ha ha nói: “Bệnh của bác gái dễ tái phát lắm đấy. Lát nữa tôi kê một đơn thuốc cho cô, cô mang về cho bác ấy uống một tháng, hẳn là sau này sẽ không tái phát nữa”.

“Vâng, cám ơn anh Dương”.

Hồ Tiểu Nhạc lại nói trong sự cảm kích.

Trần Triệu Dương không nói thêm gì cả, anh ngồi vào chỗ mình, kê đơn thuốc cho Hồ Tiểu Nhạc.

Xong xuôi, anh đưa đơn thuốc ấy cho Hồ Tiểu Nhạc. “Cám ơn anh Dương, cám ơn anh”.

Hồ Tiểu Nhạc cám ơn mấy lần liền: “Anh Dương, em thật sự không biết phải cám ơn anh thế nào nữa”.

“Ha ha, nếu cô cảm thấy băn khoăn trong lòng thì chỉ bằng mời tôi một bữa cơm đi”.

Trần Triệu Dương chọc ghẹo. “Ăn cơm ấy ạ?”

Nghe vậy, khuôn mặt của Hồ Tiểu Nhạc không khỏi ửng đỏ.

Sau đó cô ta nói với Trần Triệu Dương: “Anh Dương, mẹ em bảo em mời anh tối nay tới nhà em ăn cơm”.

“Hả?”

Trần Triệu Dương hơi sửng sốt.

“Tôi chỉ thuận miệng nói thế thôi”.

“Anh Dương, em nói nghiêm túc đấy. Mẹ em bảo em mời anh tới nhà em ăn cơm, bà ấy muốn cám ơn anh”, Hồ Tiểu Nhạc nghiêm túc nói: “Bà ấy còn nói nếu em không mời được. anh thì bà ấy sẽ tới mời”.

“Thật hả?” Trần Triệu Dương dè dặt hỏi.

“Đương nhiên là thật rồi”, Hồ Tiểu Nhạc gật đầu nói: “Mẹ em là người nói được làm được đấy”.

“Vậy thì đừng làm phiền bác gái, chúng ta hẹn thời gian tới nhà cô ăn”, Trần Triệu Dương bất đắc dĩ nói.

“Mẹ em nói là tối nay”.

“Hả?”, Trần Triệu Dương nghệt mặt ra: “Bác gái không cần nghỉ ngơi à?”

“Bà ấy nói không cần”, Hồ Tiểu Nhạc nhẹ giọng nói: “Anh Dương, đi tối nay liệu có làm anh khó xử không?”

“Không đâu, vậy tối nay nhé, nhưng chắc tôi sẽ tới muộn một chút”, Trần Triệu Dương nói: “Tôi sẽ tiện thể kiểm tra lại cho bác gái”.

“Vậy để em nói luôn với mẹ em”.

Hồ Tiểu Nhạc lập tức trở nên vui vẻ: “Bà ấy mà biết thì chắc chắn sẽ vui lắm.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi