BẢN LĨNH CHIẾN THẦN (BẢN SẮC THẦN Y)

Diệp Thiên Phàm bị hất rượu đầy mặt, gương mặt có chút lúng túng.

Hản nhìn chăm chăm Trần Triệu Dương với vẻ mặt u ám.

Những tên công tử bột ở bên cạnh thấy vậy đều lặng lẽ nhìn hướng Trần Triệu Dương.

Nghiêm túc mà nói, họ thực sự không nghĩ tới Trần Triệu Dương vậy mà lại không coi Diệp Thiên Phàm ra gì.

Phải biết rằng bối cảnh đăng sau của Diệp Thiên Phàm tại Hải Nam này không phải ai cũng có đủ khả năng chọc tới.

“Đúng là không biết xấu hổi”, Diệp Thiên Phàm lộ ra nụ cười hung ác: “Với hành động vừa rồi của mày, trong mắt tao. mày coi như đã chết”.

“Vậy sao?”

Trần Triệu Dương chỉ lạnh lùng đáp lại vỏn vẹn hai chữ.

Sau đó nhấc chân lên đá.

Vút!

Diệp Thiên Phàm bị đá bay ra ngoài.

Giây tiếp theo cơ thể của hắn nặng nề đụng vào miếng đá cẩm thạch trên bàn trà, đồ uống cũng theo đó dội xuống ướt đẫm mặt hẳn.

A! A!

Đám phụ nữ trong phòng lại một lần nữa hét lên đầy sợ hãi.

Diệp Thiên Phàm ngã xuống, Trần Triệu Dương liền bước tới gần, lôi hắn dậy rồi vung liên tiếp hai cái tát lên mặt hẳn.

“Mẹ kiếp, mày dám đánh ông, ông sẽ giết chết mày, khiến mày phải chết khó coi”.

Diệp Thiên Phàm phãn nộ gào thét.

Bịch!

Còn chưa gào hét xong Trần Triệu Dương đã đấm tiếp một quyền vào bụng hẳn.

A!

Diệp Thiên Phàm đau đớn tới há to miệng khiến máu trong miệng cũng ào ào chảy xuống.

Nhưng vẫn chưa kết thúc, Trần Triệu Dương lại túm chặt lấy đầu Diệp Thiên Phàm mà đập mạnh xuống đá cẩm thạch trên bàn trà.

Rầm!

Lần này đá cẩm thạch trực tiếp vỡ thành mấy mảnh.

Máu tươi từ trên đầu Diệp Thiên Phàm cũng nhỏ xuống từng giọt.

Những người có mặt thật sự bị dọa đến hai mắt dại ra, bình thường đều là họ ức hiếp người khác, từ trước tới nay lại chưa từng bị người khác bắt nạt bao giờ.

Nhưng bọn họ tuyệt đối không nghĩ tới sẽ gặp phải một người mà họ căn bản không coi ra gì.

Cái gì mà cậu chủ ngông cuồng nhất Nam Hải, cái gì mà Thiên Phàm, trong mắt người này tựa hồ đều không đáng nhắc tới.

Cậu chủ ngông cuồng nhất Nam Hải thì đã thế nào? Còn không phải vẫn bị người này ngược đãi hay sao.

“Mẹ kiếp, mày có biết mình đang ra tay với ai không? Nhanh dừng tay lại!”

“Mày dám đánh cậu Diệp như vậy, chúng tao sẽ tiêu diệt cả gia tộc của mày”.

“Mày chết chắc rồi! Mẹ nó, bỏ cậu Diệp ra”.

Những tên quần là áo lượt kia lúc này vẫn vô cùng ngạo mạn.

Họ chỉ vào Trần Triệu Dương mà mắng chửi.

Thấy Trần Triệu Dương bất động thanh sắc, tất cả đều tức giận.

Ngay lúc này họ đều vội vã muốn cứu Diệp Thiên Phàm, bởi vậy cầm lấy chai rượu bổ nhào về phía Trần Triệu Dương.

Nhưng kết cục cũng giống như một tên trước đó, chai rượu trong tay còn chưa kịp chạm tới người Trần Triệu Dương thì đã bị anh giật lấy phang ngược lại vào đầu họ.

“Mẹ kiếp, mày chết chắc rồi”.

“Ông đây mà mày cũng dám đánh, cậu Diệp mày cũng dám đánh”.

“Cậu Diệp là người mày có thể đánh à?”

Những tên công tử bột mặc dù đã ngã lăn ra đất nhưng vẫn không quên chửi bới.

Trần Triệu Dương phớt lờ việc họ kêu gào ầm ï, anh chỉ tóm lấy Diệp Thiên Phàm, nhìm chăm chú vào mái đầu vẫn đang chảy đầy máu của hắn lạnh lùng nói: “Cảm thấy thế nào?”

“Tao phải giết mày. Tao nhất định phải khiến mày chết”.

Diệp Thiên Phàm nhịn xuống cơn đau, cần răng nghiến lợi đáp. Đời này của hắn chưa từng phải chịu áp bức và lăng nhục đến nhường này, hẳn cảm thấy bất luận như thế nào cũng phải khiến Trần Triệu Dương phải trả giá, hơn nữa còn là một cái giá cực kỳ đắt.

“Nhà họ Diệp chắc chẳn sẽ không bỏ qua cho mày”, Diệp Thiên Phàm nhớ tới nhà họ Diệp, giọng nói vẫn còn mang theo sự ngạo nghễ.

Răng rắc!

Diệp Thiên Phàm vừa nói dứt câu, Trần Triệu Dương liền cầm chặt tay hắn mà vặn.

A!

Diệp Thiên Phàm lại một lần nữa hét thảm.

“Vậy thì đã sao?”, Trần Triệu Dương không cho là đúng đáp: “Mày tổn thương anh em của tao, vậy tao muốn mày phải chết, không có gì to tát cả, tao cũng sẽ giết sạch người nhà họ Diệp chúng mày”.

Người trong phòng bao thấy vậy cũng bị dọa cho chết lặng. Cổ tay của Diệp Thiên Phàm trực tiếp bị vặn gấy. Điều quan trọng nhất là giọng nói lạnh lùng của Trần Triệu Dương khiến họ cảm giác tim mình như bị đâm một dao.

Cuồng vọng!

Trần Triệu Dương thực sự quá cuồng vọng.

Cho dù nhà họ Diệp tới thì đã thế nào?

Anh vẫn có thể giết chết tất cả người nhà họ Diệp như thường. Lời nói này không phải ai cũng dám nói ra.

Trọng điểm là Trần Triệu Dương không chỉ nói suông mà anh đã làm rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi