BẢN LĨNH CHIẾN THẦN (BẢN SẮC THẦN Y)

Trần Triệu Dương tất nhiên cũng nghe được giọng nói này, nhưng anh không quay đầu lại mà tiếp tục nhìn chằm chằm tên công tử bột kia mà nói: “Tao bảo mày dừng lại à? Tiếp. tục!”

"Tên công tử bột đó vốn còn tưởng rẵng cứu binh tới rồi, cuối cùng cũng có thể dừng lại việc vừa kinh tởm vừa khiến hắn sợ hãi này lại, nhưng không ngờ tới tên ác ma kia lại bảo hẳn tiếp tục.

“Nếu mày đã không muốn làm, vậy mày cứ thay hắn đi”, dứt lời, Trần Triệu Dương trực tiếp ấn đầu tên công tử đó vào hộp cơm.

"Tên cậu ấm kia căn bản không kịp hối hận thì đã bị dọa cho bất tỉnh.

Trước khi ngất đi, hẳn cuối cùng cũng thấu hiểu được nỗi thống khổ của Diệp Thiên Phàm, đây thực sự không phải là việc mà con người có thể chịu đựng được.

Trần Triệu Dương lúc này mới ngẩng đầu, nhìn về phía người ở cửa.

Hai người tầm tuổi trung niên bước vào, theo sau họ còn có một nhóm người mặc quần áo màu đen, rõ ràng là vệ sĩ.

“Diệp Phàm, con sao rồi”, người tới là Diệp Sùng Minh và Cố Ngôn, thấy con trai mình biến này bộ dạng này, ông ta suýt chút nữa đã nôn mửa, nhưng tốt xấu gì đó cũng là con trai mình, vì vậy ông ta sải bước đi nhanh tới.

“Bố, giết hẳn... không, đừng giết hẳn, con muốn đời này của hẳn phải sống trong đau khổ, róc xương lóc thịt hẳn”, Diệp Thiên Phàm thấy bố mình đã tới, lập tức khóc lóc thảm thiết, nhìn Trần Triệu Dương với ánh mắt thù hận nói.

“Phàm Nhị, đừng lo, không chỉ có hắn, còn có tất cả những người liên quan tới hẳn, bố đều sẽ không bỏ qua”, đôi mắt Diệp Sùng Minh mang theo sự tức giận ngập trời nói, sau đó nhìn hướng Trần Triệu Dương.

“Mày muốn chết như thế nào?”, Diệp Sùng Minh lạnh lùng hỏi.

“Thế nào? Ông chưa hỏi con trai mình đã làm những gì sao?”, Trần Triệu Dương nhíu mày, lạnh giọng đáp lại.

“Không cần phải biết, cho dù con trai tao đã làm những gì... mày dám đánh con tao bị thương, sỉ nhục nó chính là mày sai”, Diệp Sùng Minh lại vô cùng bá đạo mà trả lời.

Trong mắt Trần Triệu Dương lóe lên một tia lạnh lẽo, nói: “Chẳng trách lại nuôi ra được một thằng con hống hách ngạo mạn như vậy, thì ra nguyên do là năm ở ông, đúng là bố nào con ấy”.

“Bố, đứng nói nhảm với hăn nữa, bố phế hẳn trước cho con", Diệp Thiên Phàm lại không có kiên nhãn nghe những lời này, phẫn nộ rống lên.

“Đánh gãy tứ chỉ hắn cho tôi”, Diệp Sùng Minh gật đầu, sau đó phất tay, đám người mặc đồ đen phía sau liền ùn ùn xông thẳng về phía Trần Triệu Dương.

Một lũ kiến hôi cũng dám ra tay với tao, cút”, đôi mắt Trần Triệu Dương mang theo tia sát ý, thân mình chợt lóe lên rồi vọt vào trong đám người.

“Ba... Pằng...”

Tiếp đó vang lên một loạt tiếng bạt tai, những tên vệ sĩ công kích về phía Trần Triệu Dương ào ào bị bẳn bay ra ngoài, nặng nề đập lên tường, từng người đều không thể gượng dậy.

“Mày.”

Diệp Sùng Minh không nghĩ tới những cao thủ mà mình phải trả một số tiền lớn để chiêu mộ về lại không phải là đối thủ của Trần Triệu Dương, trực tiếp bị người đá tát bay ra ngoài, quả thực quá mất mặt.

Đồng thời đánh giá trong lòng của ông ta đối với Trần Triệu Dương cũng gia tăng.

“Cậu là võ giả?”, người vẫn luôn đứng bên cạnh Diệp Sùng Minh- Cố Ngôn lúc này cuối cùng cũng lên tiếng, ông ta bước tới trước mặt Trần Triệu Dương: “Đáng tiếc, chưa tiến tới tiên thiên, chung quy cũng chỉ là kiến hôi”.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi