BẢN LĨNH CHIẾN THẦN (BẢN SẮC THẦN Y)

Nghe thấy lời của Trần Triệu Dương, các cô gái của bộ phận quan hệ xã hội liền công kích anh, khiến anh sợ đến mức chạy ngay khỏi đó, chỉ để lại tiếng cười tinh nghịch của bọn họ.

Đến văn phòng tổng giám đốc, Ninh Tĩnh đang đợi anh ở cửa.

“Hello, người đẹp, hôm nay trông cô xinh hơn hôm qua đấy", Trần Triệu Dương nhìn một lượt thân hình đẹp đế của Ninh Tĩnh, nheo mắt nói.

“Đừng ăn nói linh tinh, tổng giám đốc đang đợi anh trong văn phòng đấy, anh mau vào đi”, trong lòng Ninh Tĩnh rất vui vì lời khen ngợi này của Trần Triệu Dương.

Suy cho cùng, lúc công ty gặp nguy hiểm nhất Trần Triệu Dương đã ra tay. Dáng vẻ ấy quả thực là rất ngầu, chắc chắn là anh có tiềm năng.

“Được thôi”, Trần Triệu Dương nháy mắt với Ninh Tĩnh rồi quay người bước vào trong văn phòng.

Chỉ là vừa vào tới văn phòng, anh phát hiện bên trong không chỉ có Nam Cung Yến mà còn có một chàng trai mặc vest màu đỏ rực, đeo kính, khiến cho khí chất kiêu hãnh ban đầu của anh đã vơi bớt đi một chút.

Còn trên bàn thì có một bó hoa hồng lớn.

Điều này khiến mắt Trần Triệu Dương lập tức nheo mắt lại.

Mẹ kiếp! Tên khốn nạn này lại dám cả gan tới theo đuổi vợ mình, đúng là to gan thật.

“Vợ, đây là ai vậy?”, Trần Triệu Dương đi tới trước mặt Nam Cung Yến, ôm lấy eo cô một cách tự nhiên rồi dịu dàng hỏi.

Nam Cung Yến không ngờ Trần Triệu Dương lại làm chuyện này trước mặt người khác, có điều cô lại không vùng ra, bởi vì cô gọi anh tới là để làm bia đỡ đạn cho mình.

“Anh là ai?”, trong mắt người đàn ông mặc vest đỏ ánh lên tia sáng lạnh lẽo, lạnh lùng hỏi.

“Khi anh muốn hỏi người khác là ai thì nên tự giới thiệu trước chứ nhỉ?”, Trần Triệu Dương không thèm nhìn gã ta mà nói.

“Tôi tên là Ngô Hưng Khôn, tôi không quan tâm anh có quan hệ gì với tiểu Yến, bắt đầu từ ngày hôm nay, anh hãy cút khỏi cô ấy cho tôi”, vẻ mặt Ngô Hưng Khôn hung ác, chỉ vào Trần Triệu Dương nói.

“Ngô Hưng Khôn sao? Vậy Ngô Hưng Khâm có quan hệ gì với anh?”, nghe thấy lời tự giới thiệu của Ngô Hưng Khôn, Trần Triệu Dương liền chau mày.

“Anh biết em họ tôi?”, nghe thấy tên này nhắc tới tên của em họ mình, Ngô Hưng Khôn liền ngây ra một lúc, có điều sau đó gã ta lại nói tiếp: “Cho dù anh quen em họ tôi thì cũng vô ích, yên tâm, tôi sẽ không lấy mạng anh đâu, chỉ là tôi sẽ chặt đứt bàn tay vừa chạm vào tiểu Yến mà thôi”.

“Ngô Hưng Khôn, anh đừng dùng cách xưng hô ấy, tôi và anh không thân nhau đến như vậy”, Nam Cung Yến nhíu mày, cô vốn dĩ chỉ muốn Ngô Hưng Khôn rời khỏi đây, không ngờ vì vậy mà Trần Triệu Dương lại chọc giận phải nhà họ Ngô.

Phải biết là, nhà họ Ngô cũng được coi là gia tộc lớn ở Nam Hải, thực lực chỉ thua kém nhà họ Diệp mà thôi.

Trần Triệu Dương vừa đắc tội với nhà họ Diệp, bây giờ nếu còn chọc giận cả nhà họ Ngô, vậy thì chắc là anh sẽ không còn chốn dung thân ở đất Nam Hải này mất.

“Tiểu Yến, em hãy chấp nhận lời tỏ tình của anh đi, anh thật lòng với em mà”, Ngô Hưng Khôn không bận tâm tới Trần Triệu Dương nữa, mà cầm bó hoa tươi trên bàn lên, đưa tới trước mặt Nam Cung Yến.

Trong mắt gã ta, thăng nhãi toàn thân chưa đáng giá hai trăm tệ này, hoàn toàn không có tư cách để khiến gã ta bận tâm cả.

“Mày không hiểu tiếng người sao? Đây là vợ tao, mày còn đòi theo đuổi vợ tao trước mặt bố mày, có phải mày chán sống rồi không?”, mí mắt Trần Triệu Dương co giật, sau đó ôm lấy Nam Cung Yến, đưa cô ra phía sau người mình.

“Cút đi cho tao, không thì tao sẽ cho mày biết Ngô Hưng Khôn thấy Trần Triệu Dương ôm Nam Cung Yến, liền phẫn nộ.

Chỉ là Ngô Hưng Khôn còn chưa nói xong, Trần Triệu Dương đã đá một cú lên bụng gã ta, khiến gã ta phải nuốt lại những lời định nói.

“Thăng nhãi, mày thích oai với tao đúng không, tao nói cho mày biết, trên đường đến đây, tao đã đánh gãy răng của em họ mày. Tao ghét nhất là bị người khác uy hiếp, nếu mày muốn chặt đứt một cánh tay của tao, vậy thì...”

Nói tới đây, Trần Triệu Dương liền đi tới trước mặt Ngô Hưng Khôn.

“Cạch..."

Ngô Hưng Khôn hoàn toàn không ngờ là Trần Triệu Dương lại ra tay với mình, khi gã ta phản ứng lại thì một bên tay của gã ta đã buông thõng xuống, không còn chút sức lực, tiếp đó cơn đau thấu tim liền dâng trào trong lòng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi