BẢN LĨNH CHIẾN THẦN (BẢN SẮC THẦN Y)

Đương nhiên là Trần Triệu Dương đuổi theo đám người đó rồi, anh muốn biết rốt cuộc kẻ nào muốn ám hại mình, có lẽ nào là người nhà họ Diệp?

Trần Triệu Dương không hấp tấp mà lặng lẽ đi theo phía sau bọn họ.

Chỉ là, bọn họ không hề quay về mà lại chạy tới một khu nhà cũ kĩ, sau đó không rời đi nữa.

“Không ngờ cũng cảnh giác đó, nếu như đã không theo đuôi được, thì chỉ còn cách hỏi rồi", Trần Triệu Dương lập tức đi vào phía trong khu nhà.

Anh không làm kinh động những người khác mà đi thẳng tới phòng của bọn họ.

Anh dùng đôi mắt xuyên thấu quét qua một lượt, Trần Triệu Dương hơi chau mày, bọn họ xem ra đã sống ở đây một thời gian rồi, không giống như mới tới, hơn nữa trên người và trên giường của bọn bọ đều có súng ống và vũ khí.

“Bịch bịch bịch..." Đám người đó mới ra ngoài làm nhiệm vụ xong, quay về liền có người gõ cửa, bọn họ lập tức trở nên cảnh giác, thông qua mắt chống trộm trên cửa nhìn ra bên ngoài.

Trần Triệu Dương trốn vào góc chết cửa mắt chống trộm, bọn họ thấy bên ngoài không có ai, càng thêm nghỉ hoặc.

Khi bọn họ cầm lấy vũ khí tập trung trước cửa, Trần Triệu Dương tới phía trước và đạp mạnh về phía cửa.

“Mẹ kiếp..." Người đang nhìn qua mắt chống trộm chứng kiến cảnh này cảm thấy có gì đó không ổn, sau đó hẳn liền cảm nhận được đầu mình bị đập mạnh rồi lập tức mất hết cảm giác.

Còn đám người sau lưng hắn vì khoảng cách quá gần, đầu bọn họ đập vào nhau, vài tên cũng ngất lịm đi.

Còn những tên không ngất đi, lúc này cũng rên lên đau đớn.

Trần Triệu Dương xông thẳng vào phòng, ba tên chưa bị đánh ngất vốn định cầm súng lên bản, nhưng tốc độ của Trần Triệu Dương còn nhanh hơn rất nhiều, ngay khi bọn họ vừa cầm súng lên liền bị anh đá một nhát, súng trong tay bọn họ đều rơi xuống, còn ba tên đó cũng ngất lịm đi.

Trần Triệu Dương nhanh chóng thu hết vũ khí của bọn họ. lại, rồi tát mạnh vào mặt một tên trong số đó.

“Tỉnh lại đi, nói coi, bọn mày là ai? Tao không có thù oán gì với bọn mày, sao lại gửi bom tới chỗ tao", Trần Triệu Dương cợt nhả nhìn tên đó và hỏi.

"Haha"", hẳn lộ ra ánh mắt cương quyết không khuất phục. Trần Triệu Dương cau mày, có gì đó không ổn.

Quả nhiên, hơi thở của hắn yếu dần đi, ngay sau đó liền nôn ra một ngụm máu đen.

“Chết tiệt, hoá ra là răng độc", Trần Triệu Dương vạch miệng hẳn ra, phát hiện hẳn đã cần nát răng độc để tự tử.

Cứng đầu như vậy, chẳng nhế bọn họ là đám tử sĩ do nhà họ Diệp bồi dưỡng.

Nhưng mà giờ là thời đại nào rồi, vẫn còn tử sĩ ư?

Sau đó, Trần Triệu Dương nhổ hết răng độc trong miệng những tên còn lại rồi mới đánh thức một tên để hỏi cung.

Kết quả, anh còn chưa kịp hỏi gì thì tên đó đã cắn lưỡi tự tử.

“Khốn nạn”, Trần Triệu Dương liên tiếp đánh thức vài người, nhưng đều không thành công, mỗi người đều tự tử một cách khác nhau, Trần Triệu Dương đã dùng mọi cách mà cũng không ngăn được, hiện tại chỉ còn sót lại một tên cuối cùng mà thôi.

Trần Triệu Dương lập tức dùng kim bạc phong toả tất cả những bộ phận có thể động đậy của hẳn, chỉ chừa lại mỗi miệng, hơn nữa miệng hẳn cũng chỉ đủ để nói chuyện mà thôi, còn muốn tự sát là không thể.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi