BẢN LĨNH CHIẾN THẦN (BẢN SẮC THẦN Y)

“Được rồi, cô gái xinh đẹp ơi, tôi đến đây”, Ngụy Cường nói đến đây thì hai mắt phát sáng hết cả lên rồi lập tức nhào về phía Nam Cung Yến.

Nam Cung Yến giờ phút này vô cùng tuyệt vọng, cô không ngờ mình chỉ tham gia một tiệc rượu mà lại gặp phải chuyện như thế này.

Nếu sớm biết thế này thì không bằng cho tên xấu xa kia “lợi dụng” một chút. Ít nhất bây giờ cô cũng không thấy chán ghét anh nữa.

“Rầm...

Đúng lúc Nam Cung Yến đang suy nghĩ linh tinh thì có một tiếng động lớn vang lên.

“Aaaa..."

Cùng với đó là một tiếng hét vô cùng thảm thiết truyền đến tai cô.

Nam Cung Yến ngạc nhiên đến mức mở to cả hai mắt lên, rồi trong tầm mắt cô hiện ra một hình bóng quen thuộc.

Nhìn thấy Trần Triệu Dương bước vào như một vị thần thì Nam Cung Yến lập tức cảm thấy bình tĩnh lại.

Cô biết, chỉ cần người đàn ông này đến thì mình chắc chăn sẽ không có chuyện gì.

“Tên khốn, cậu là ai mà lại dám đánh ông đây? Cậu biết tôi là ai không?”, Ngụy Cường vốn còn muốn yêu thương người con gái làm hẳn ta phải xao động này, thế nhưng hắn ta còn chưa động được vào người cô thì đã bay ra ngoài.

“Tên nhóc này, cậu thế mà lại dám đánh cậu chủ Ngụy, không ai cứu được cậu đâu”, Vu Đại Đầu nhìn thấy Ngụy Cường bị người ta một phát đá bay ra ngoài thế thì đổ mồ hôi lạnh ròng ròng.

Cậu chủ Ngụy là người mà ông ta đích thân mời đến, nếu cậu chủ xảy ra chuyện gì thì ông ta cũng xác định.

“Tôi là người ông không dây vào được đâu, ông trong mắt tôi cũng chỉ như một người chết mà thôi”, Trần Triệu Dương bước nhanh đến chỗ Nam Cung Yến rồi cởi áo khoác ngoài của mình ra choàng lên vai cho cô.

“Đừng sợ, anh đến dịu dàng an ủi cô

“Ừ”, Nam Cung Yến cả người không còn chút sức lực nào, cô nhìn chằm chằm vào người đàn ông như một vị thần trước mặt, cảm thấy vô cùng ngọt ngào.

Đây là một người có thể vì cô mà đắc tội với cả thế giới, cho nên cô không sợ gì cả.

“Chú Nguyên, giúp cháu giết chết tên nhóc này đi”, Ngụy Cường đứng lên rồi tức giận hét lớn.

Theo tiếng hét của hẳn ta thì một bóng người đã lao vụt đến bên cạnh.

Đây là một ông cụ mặc bộ đồ nhà Thanh, chỉ là sắc mặt ông ta lúc này không được tốt lắm.

“Cậu nhóc, tôi cho cậu một cơ hội, tự chặt đứt tay chân mình thì coi như tôi tha cho cậu một mạng”, Ngụy Nguyên nói với Trần Triệu Dương một cách thách thức.

“Chú Nguyên, không những cháu muốn chặt đứt tay chân của hắn mà cháu còn muốn chặt đứt “cậu em” của hẳn ta nữa”, Ngụy Cường thấy chú Nguyên - người hộ vệ của mình đến thì nói một cách dứt khoát.

Đúng lúc này thì Trần Triệu Dương quay đầu lại nhìn ba người bọn họ một cái.

Khi anh nhìn thấy Ngụy Nguyên thì nhướng nhướng mi.

Bởi vì thực lực của ông ta còn mạnh hơn Cố Ngôn trước. đây, chắc là một thiên tiên võ giả. tên công tử bột như Ngụy Cường mà lại có một người hộ vệ là thiên tiên võ giả, xem ra thân phận của hẳn ta cũng không tầm thường.

“Cắt “cậu em”, không tệ đâu, đúng là một ý kiến hay”, Trần Triệu Dương gật đầu, nói một cách tán đồng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi