BẢN LĨNH CHIẾN THẦN (BẢN SẮC THẦN Y)

Trần Triệu Dương nhàn nhạt nói, sau khi nói xong, anh nhún chân đến bên cạnh hai người khác, mỗi tay một người, trực tiếp võ lên đầu bọn họ.

Hai người đó không kịp kêu lên tiếng nào đã co quắp ngã trên mặt đất rồi tắt thở.

Nghe được câu nói của anh, tên cầm đầu chợt run lên, dường như đang nghĩ đến một điều gì đó kinh khủng lắm.

“Mày... rốt cuộc mày là ai?”, phải biết răng, Huyết Hồ của bọn họ trước đây đã phải chịu một đòn đả kích rất lớn, chỉ vì lần đó mà thứ hạng của bọn họ bị ảnh hưởng nghiêm trọng, từ vị trí thứ 3 toàn thế giới bị giáng xuống thứ 10.

Khi đó, người nào đó đã nói rằng bọn họ không được xuất hiện ở Hoa Hạ và cũng không được nhận nhiệm vụ ở nơi đây.

Vốn dĩ tổ chức không muốn nhận nhiệm vụ này, bởi vì sức răn đe của người đó có uy lực quá lớn.

Tuy nhiên, người đó hình như đã biến mất không dấu tích, không chỉ vậy, tổ chức mà bọn họ làm việc cũng không bao. giờ hoạt động nữa.

Có người nói rằng huyền thoại đã kết thúc rồi.

Sau khi tuyên bố này được đưa ra, tổ chức ấy cũng không có phản hồi nào.

Cuối cùng, việc này đã được tất cả mọi người thừa nhận.

Vì vậy, thủ lĩnh của Huyết Hồ đã quyết định nhận nhiệm vụ này, họ muốn dựa vào nhiệm vụ lần này để tạo dựng lại danh tiếng của mình tại Hoa Hạ.

“Người chết không cần biết chuyện này”, Trần Triệu Dương chầm chậm đi tới chỗ người còn lại, một chân đã vỡ sọ của người này.

“Yên tâm, không bao lâu nữa, tôi sẽ để Rossi đi cùng các

Nghe lời mà Trần Triệu Dương nói, đôi mắt tên cầm đầu chợt lóe lên, trên mặt lộ vẻ đau khổ, bởi vì tay của Trần Triệu Dương đã bắt được cổ của hẳn.

“Mày... mày là Lang Vương?”, trước khi chết, cuối cùng hẳn cũng nhớ ra người này là ai rồi.

Trong lòng hẳn hối hận vô cùng, tại sao lại tới Hoa Hạ? Tại sao lại nhận nhiệm vụ này chứ?

Hơn nữa, hắn ta linh cảm rằng, Huyết Hồ, e rằng sẽ biến mất vĩnh viễn sau nhiệm vụ này.

Sau khi giết 5 người xong, Trần Triệu Dương không chút do dự nào trực tiếp đi tới chỗ hai tên súng bắn tỉa.

Chỉ là hai tên này rất thông minh, khi anh giao chiến với nhóm người của Huyết Hồ thì bọn chúng đã sớm chạy trốn rồi.

Đánh giá từ những vết tích chúng để lại, e rằng hai tên này chính là người lần trước.

Xem ra, lần này có vẻ như nhà họ Diệp đã ra tay.

Hai tay súng bản tỉa đó thật sự là một rắc rối, phải tìm cơ. hội giải quyết chúng mới được.

Trần Triệu Dương quay về nơi ẩn náu của Nam Cung Yến và Từ Tịnh Nhã, thấy hai người họ không sao anh mới yên tâm.

“Là tôi, Trần Triệu Dương, đã giải quyết xong rồi, ra đây đi”, Trần Triệu Dương nói trước để tránh làm bọn họ sợ hãi.

Nghe thấy tiếng Trần Triệu Dương, Nam Cung Yến và Từ Tịnh Nhã cuối cùng cũng từ từ bước ra từ phía sau phiến đá.

“Anh không sao chứ?”, Nam Cung Yến thấy vết máu trên người Trần Triệu Dương thì nhanh chóng đến bên cạnh anh và hỏi gấp.

“Yên tâm đi, anh không sao, ở đây đều là người của đối phương, không tiện nói chuyện, chúng ta về nhà trước đã”, Trần Triệu Dương cảm thấy có chút ấm lòng, xem ra cô ấy vẫn khá quan tâm đến mình.

“Ừ”, Nam Cung Yến nhận ra mình có chút thất sắc, cô vội vã buông Trần Triệu Dương ra.

“ Từ Tịnh Nhã, thật sự xin lỗi, để cậu gặp phải chuyện như vậy”, Nam Cung Yến giờ mới nhớ đến bạn thân của mình, lập tức nói lời xin lỗi.

“Không sao, thật là kích thích”, Từ Tịnh Nhã bình tĩnh nói, không chút lo sợ.

Trần Triệu Dương liếc nhìn Từ Tịnh Nhã và phát hiện cô ấy không phải đang giả vờ bình tĩnh mà thực sự bình tĩnh.

Điều này khiến Trần Triệu Dương có chút tò mò, đây là loại phụ nữ gì vậy?

Tiếp theo đó, Trần Triệu Dương lái chiếc xe nát trở về biệt thự.

Vừa về đến biệt thự, đám người Đường Võ đã tiến đến hỏi han.

“Anh Dương, không sao chứ?”, Đường Võ nhìn thấy trên người Trần Triệu Dương có máu thì lo lắng hỏi han, đặc biệt là chiếc xe.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi