BẢN LĨNH CHIẾN THẦN (BẢN SẮC THẦN Y)

“Tịnh Nhã, cậu tới chỗ mình vì chuyện này sao?”, cuối cùng Nam Cung Yến đã hiểu tại sao Từ Tịnh Nhã lại đột nhiên tới đây rồi.

“Đúng vậy! Thôi bỏ đi, không nói những chuyện buồn phiền này nữa, mình muốn ăn chút gì đó thật ngon để giải tỏa”, Từ Tịnh Nhã xua tay, tỏ ra như không có chuyện gì.

Nam Cung Yến hơi lo về cô bạn thân này của mình, cô biết, tính cách cô ấy nhìn có vẻ yếu đuối, nhưng thực ra nội tâm vô cùng cứng rắn.

Nếu cô ấy thật sự không bằng lòng với chuyện này, e rằng sẽ kháng cự tới cùng.

Sau khi Trần Triệu Dương đặt đồ ra phía sau, đang chuẩn bị đi lên thì đột nhiên lại cảm giác có ai đó đang nhìn trộm mình.

Anh thản nhiên xoay người lại rồi đi về phía trung tâm thương mại, sau đó nhanh chóng cắt đuôi người đó.

Có điều anh không đi bắt người, mà là đi tìm Nam Cung Yến và Từ Tịnh Nhã.

Anh lo rằng đối phương không chỉ có một người, ngộ nhỡ là nhằm vào Nam Cung Yến thì phiền phức lớn.

Lúc này, anh thực sự cảm nhận được sự bất lực khi chỉ có một mình, nếu đám anh em đó của anh đều ở đây, vậy thì anh sẽ nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Có điều anh khó khăn lắm mới có cơ hội nghỉ ngơi, anh không muốn từ bỏ như vậy.

Nếu như bọn họ tới, những tổ chức của Hoa Hạ sẽ biết. Đến khi đó e là ngày tháng yên bình của anh sẽ hoàn toàn chấm dứt.

Đến nhà hàng Nam Cung Yến vừa nói, Trần Triệu Dương. liền thở phào nhẹ nhõm, bởi vì lúc này hai bọn họ đang vui vẻ gọi món ở đó.

Trần Triệu Dương lập tức giấu đi suy tư của mình, đến bàn của bọn họ.

Ban đầu, khi nhìn thấy hai người đẹp hoàn hảo như Nam Cung Yến và Từ Tịnh Nhã, những người đàn ông trong nhà hàng đều muốn bät chuyện, thế nhưng vừa đi tới, bọn họ đều đã bị từ chối.

Bọn họ còn tưởng rằng bản thân chưa đủ sức hút, thế nhưng sau khi nhìn thấy một người đàn ông ăn mặc vô cùng tầm thường, mặc dù nhìn có vẻ đẹp trai nhưng trong cái xã hội hiện thực này, đẹp trai có mài ra mà ăn được không?

Thế nên, sau khi bị từ chối vài lần, bọn họ đã nằm tay thành nắm đấm, chuẩn bị xông lên cho tên đó một bài học, tiện thể cho hai người đẹp kia biết, người đàn ông thực lực là như thế nào.

Chỉ là bọn họ đều đang nhìn nhau, xem là ai sẽ làm con chim đầu đàn này. Suy cho cùng trong xã hội này nếu muốn giãm lên người khác để cướp vị trí thì cũng phải xem thực lực của cá nhân, nếu không thì không những không hất đổ được người khác, mà còn bị người ta làm cho bẽ mặt.

“Hai người đẹp vẫn chưa gọi món à?”, Trần Triệu Dương nhìn thấy bọn họ đã thảo luận được một lúc lâu rồi, mà vẫn chưa gọi món thì mở miệng hỏi.

“Hay là, chúng ta đổi sang nhà hàng khác đi, chỗ này phải dùng tiếng Pháp để gọi món, tôi và Từ Tịnh Nhã đều khôn biết nói”, Nam Cung Yến nhìn thấy Trần Triệu Dương đi tới, liền thở phào một hơi.

Hai người cùng nhauu đứng dậy, chuẩn bị rời khỏi.

Lúc phục vụ mang menu tới, hai người bọn họ đều ngây. ra. Tuy bọn họ tinh thông ngoại ngữ, thế nhưng lại không có ai biết tiếng Pháp cả.

Trần Triệu Dương vừa nghe thấy, liền cảm thấy có chút quen thuộc. Phải rồi, nhà hàng của thăng nhãi Giang Tử Phong hay có trò này. Không phải nhà hàng này cũng là của nhà họ Giang đấy chứ?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi