BẢN LĨNH CHIẾN THẦN (BẢN SẮC THẦN Y)

“Thằng nhãi, tôi khuyên cậu hãy tránh xa Từ Tịnh Nhã ra, nếu không, cậu sẽ gặp rắc rối lớn đấy”, ông già mặc đồ xanh cười man rợ, khuôn mặt ông ta cứng đờ như thây ma nói.

“Cái gì?", Trần Triệu Dương không ngờ đối phương đến không phải vì anh, mà là vì Từ Tịnh Nhã.

“Thật ngại quá, tại sao tôi phải nghe lời ông? Ông là cái thá gì chứ?”, mặc dù đối phương không đến vì mình, nhưng anh rất khó chịu với cái giọng điệu của ông ta.

“Hừ! Từ Tịnh Nhã là bạn gái của cậu chủ nhà chúng tôi, nếu cậu dám tiếp cận cô ấy, thì coi như cậu tới số rồi đấy”, ông già mặc đồ xanh không hề tức giận mà thay vào đó vẫn nhẫn nại nói.

Lần này, Trần Triệu Dương càng tò mò hơn, cách xưng hô như vậy thường là các võ đạo thế gia, lẽ nào trong số những người theo đuổi Từ Tịnh Nhã có người xuất thân từ võ đạo thế gia sao?

“Con người của tôi ấy mà, bình thường rất dễ nói chuyện, nhưng lại ghét nhất là người khác uy hiếp mình. Vì vậy, ông hãy tự bẻ gãy một cánh tay của mình rồi cút khỏi đây ngay lập tức!”, Trần Triệu Dương không muốn phí lời với ông ta mà đi thẳng vào vấn đề, lạnh lùng nói.

Sau khi nghe Trần Triệu Dương nói vậy, vẻ mặt ông ta liền biến sắc, đã lâu rồi không có ai dám kiêu ngạo với ông ta như vậy nên trong lòng vẫn có chút không quen.

“Chán sống sao?”

Vừa dứt lời thì ông ta vung lòng bàn tay khô khốc của mình đánh thật mạnh vào đầu của anh.

Lúc ông ta ra tay, có một mùi hôi thối xộc thẳng vào mũi khiến anh không khỏi nhíu mày.

Bởi vì mùi này thật ra là mùi xác chết, người bình thường sao có thể có mùi này, hơn nữa Trần Triệu Dương không hề cảm nhận được sự sống từ người này.

Anh tung cước đá bay đối phương.

Nhưng điều mà anh không ngờ là cú đá đầy uy lực này của mình lại không hề gây ra bất kỳ tổn thương nào cho ông ta.

Đối phương bật dậy khỏi mặt đất, lao về phía anh.

Trần Triệu Dương đấu với ông ta mười mấy chiêu, nhưng đối phương chỉ có một đặc điểm là da thịt rất dày.

Anh tung ít nhất chục cú đấm vào đối phương, nhưng vẫn không hề xi nhê gì, điều này khiến anh cảm thấy có gì đó không ổn.

“Chết tiệt! Chẳng lẽ là hắc thi thể của bộ tộc Hắc Sơn?”, Trần Triệu Dương đột nhiên nghĩ đến một chủng tộc đặc biệt mà ông già kia từng nhắc tới.

Tương truyền, bộ tộc Häc Sơn là bộ tộc bí ẩn chuyên tu luyện thân xác, hơn nữa muốn luyện thành lực sĩ kim cang mà không làm tổn hại đến xác thịt thì phải dùng xác người chết để luyện.

Trong thời kỳ hòa bình này thì có thể lấy đâu ra nhiều xác chết đến như vậy.

Vì không có xác chết nên bọn họ sẽ tự chế tạo sao, nhưng bằng cách nào chứ?

Chính là giết người, người chết rồi thì đương nhiên sẽ trở thành một cái xác.

Phương pháp tu luyện này quá tàn ác và độc địa, vì vậy nó đã được các thế lực lớn cùng nhau trấn áp trong nhiều

năm nay.

Chỉ là không ngờ lại xuất hiện ở nơi này, xem ra, sức chiến đấu có lẽ còn hơn võ giả thiên tiên tiểu thành rồi.

Cần bao nhiêu xác chết để có thể tu luyện đến mức độ này?

Bao nhiêu điều táng tận lương tâm đã được thực hiện một cách bí mật?

Chết tiệt!

Hắc thi thể này giống như Kim Chung Tráo của Thiếu Lâm. Tất cả đều là công phu khổ luyện nên sẽ có điểm yếu. Chỉ cần tìm được điểm yếu của ông ta, thì rất dễ đối phó.

Nghĩ đến đây, Trần Triệu Dương trực tiếp sử dụng khả năng xuyên thấu của mình.

Trong trận đấu, anh nhanh chóng tìm ra đường di chuyển bên trong cơ thể này, cuối cùng cũng phát hiện có ba chỗ đặc biệt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi