BẢN LĨNH CHIẾN THẦN (BẢN SẮC THẦN Y)

Lúc Trần Triệu Dương trở về biệt thự, hai người Nam Cung "Yến và Từ Tịnh Nhã đang nấu ăn, đương nhiên đó là một nồi lẩu không có hàm lượng kỹ thuật.

Suy cho cùng chỉ cần mua các nguyên liệu nấu lẩu rồi đem rửa sạch là được.

“Vợ ơi, em qua đây một lát”, Trần Triệu Dương nghĩ tới nhà họ Phòng tại Vân Hải kia, liền gọi Nam Cung Yến sang. một bên.

“Sao thế?”, Nam Cung Yến có chút khó hiểu hỏi.

“Cô bạn thân kia của em có lai lịch như thế nào?”, Trần Triệu Dương hỏi thẳng.

“Không có lai lịch gì cả, gia đình đều làm nghề kinh doanh, chỉ là gia đình cô ấy không phải ở thành phố Nam Hải mà là ở thành phố Vân Hải. Anh hỏi cái này làm gì?”, Nam Cung Yến nghỉ ngờ.

“Không có chuyện gì, đúng rồi, tối nay anh có chút việc phải ra ngoài nên không ăn cơm ở nhà”, Trần Triệu Dương suy nghĩ trong giây lát, cuối cùng anh vẫn thông báo cho Nam Cung Yến một tiếng.

“Hứ, anh không ở nhà vừa hay, hai người chúng tôi còn không đủ ăn đây”, trong lòng Nam Cung Yến mặc dù có chút thất vọng nhưng ngoài miệng lại không lưu tình.

Nói xong cô liền quay lại phòng bếp và bắt đầu nhặt rau.

Trần Triệu Dương mỉm cười, sau đó lập tức quay lại phòng, bắt đầu tu luyện.

Anh phát hiện ra khi mình càng đến gần Nam Cung Yến thì tốc độ tu luyện càng nhanh, nếu anh có thể ở bên cạnh Nam Cung Yến tu luyện vài ngày, có lẽ có thể tiến nhập tới tầng thứ ba.

Đáng tiếc dù mối quan hệ giữa anh và cô ngày càng được xoa dịu, nhưng cách việc ngủ chung phòng dường như còn hơi xa vời.

Khi chuông báo thức vang lên, Trần Triệu Dương bèn thu công, chào hỏi với Nam Cung Yến và Từ Tịnh Nhã rồi rời đi.

Anh gọi một chiếc taxi, nói với tài xế điểm đến là sơn trang Cảnh Vân.

“Nhóc con, sơn trang Cảnh Vân này hôm nay có hoạt động, năm dặm xung quanh đều được phong tỏa rồi, tôi chỉ có thể đưa cậu tới khu phụ cận thôi”, người tài xe vừa nghe được nơi Trần Triệu Dương muốn tới là sơn trang Cảnh Vân thì nói ngay lập tức.

“Vâng, không thành vấn đề”, Trần Triệu Dương gật đầu, xem ra quy mô đại hội Nam Hải lần này không nhỏ.

“Nhóc con, tôi khuyên cậu tốt nhất đừng đến dự cuộc vui, chuyện hôm nay ở bên kia e rẵng có chút đáng sợ”, bác tài thấy Trần Triệu Dương còn trẻ tuổi như vậy, còn tưởng rằng là thanh niên đi vào con đường sai lầm bèn khuyên nhủ anh.

“Bác tài bác yên tâm, tôi chỉ dạo loanh quanh ở bên ngoài, nếu như không có cơ hội đi vào thì tôi sẽ không vào nữa”, Trần Triệu Dương nở nụ cười mà nói, sau đó liền nhắm mắt tu luyện.

Nghe được lời này của Trần Triệu Dương, tài xế lắc lắc đầu, xem ra lại là một thanh niên không chịu nghe lời khuyên.

Chiếc xe rất nhanh đã tới bên ngoài sơn trang Cảnh Vân, chỉ là khi đến con đường duy nhất dẫn đến sơn trang liền bị ngăn lại, hiển nhiên là xe không được phép đi vào.

Trần Triệu Dương trả tiền xong thì xuống xe.

“Cậu nhóc, nhanh rời đi đi, hôm nay ở đây không mở cửa cho người ngoài”, lúc Trần Triệu Dương định đi vào trong thì bị hai người chặn đường.

“Tôi đến để tham gia đại hội Nam Hải”, Trần Triệu Dương không hề so đo với hai người này.

Nghe thấy vậy, hai người họ nhìn chằm chằm Trần Triệu Dương, trong lòng dấy lên sự hồ nghi.

Bởi như hai người họ thấy, người thanh niên trẻ tuổi này nhìn thế nào cũng không giống một tên xã hội đen, nếu nói anh ta là một võ giả, đôi chân như bước đi trên hư không này thì lại càng không giống.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi