BẢN LĨNH CHIẾN THẦN (BẢN SẮC THẦN Y)

Sau khi nghe được quy tắc này, Trần Triệu Dương liền bật cười.

Anh vốn dĩ còn lo lắng quy tắc sẽ là dạng các bên cử ra vài người, đánh một vài ván, thẳng vài trận.

Nói cho cùng thì nhân lực trong tay Tô Hồng Mị là thiếu hụt nhất, mà quy tắc hiện giờ chính là kiểm tra sức chiến đấu cao cấp.

Sắc mặt nhà họ Diệp và Lý Tam Đa lại đột ngột thay đổi, đặc biệt là nhà họ Diệp, phải biết rằng nhà họ Diệp cũng chỉ có mình ông cụ là có lực chiến đấu cao siêu, những người khác căn bản không đáng nhắc tới.

Nhưng bản thân nhà họ Diệp sẽ không tham gia loại so tài này, huống hồ là ông cụ Diệp.

Lý Tam Đa lại cười khổ trong lòng, xem ra lần đại hội này thực sự là không dễ dàng vượt qua.

Nếu như hắn ta không mời Thái Vinh tới thì sợ rằng bản thân sẽ phải chịu tổn hại nghiêm trọng.

Mặc dù Giang Môn thâm nhập vào Nam Hải, hắn ta sẽ trở thành một tên bù nhìn, nhưng ít nhất so với việc bị phơi xác. đầu đường vẫn tốt hơn.

Sau khi quy tắc được tuyên bố, mặc dù các thế lực nổi lên rất nhiều tâm tư nhưng không ai dám phản đối quy tắc do ba giám khảo đặt ra.

“Em trai nhỏ, cậu cảm thấy liệu có được không? Nếu như không được, từ bỏ cũng không sao”, Tô Hồng Mị lập tức nhìn hướng Trần Triệu Dương, giọng nói nhu hòa.

Quy tắc này vừa có điểm tốt vừa có điểm xấu nhưng có một điểm vô cùng chắc chản, chính là tính nguy hiểm vô cùng lớn, chung quy loại chiến đấu hỗn loạn này căn bản không có quy tắc, xuất hiện thương vong là rất bình thường.

Cô ta không hy vọng Trần Triệu Dương sẽ xảy ra chuyện.

“Chị Mị, một người đàn ông không thể thừa nhận răng mình không được. Nếu chị thực sự muốn biết tôi có được hay không, cứ thử một chút là biết", Trần Triệu Dương vừa nghe Tô Hồng Mị nói vậy, liền khế cười trêu ghẹo.

Bị Trần Triệu Dương trêu chọc, Tô Hồng Mị không những không cảm thấy xấu hổ mà ngược lại còn quét qua một ánh mắt, ghé vào bên tai anh nói: “Được, vậy tối nay tới chỗ tôi đi”.

Bị Tô Hồng Mị buông lời trêu ghẹo bên tai như vậy, Trần Triệu Dương trong giây lát cảm thấy cả người giống như bị một luồng điện xẹt qua, anh vội vàng kéo ra khoảng cách với cô ta.

“Khụ khụ... chị Mị, không cần đâu, tôi là người đã có vợ”.

Khuôn mặt Trần Triệu Dương đỏ bừng, rõ ràng anh không thể chịu nổi sự tấn công đầy mê hoặc của Tô Hồng Mi.

Trong lòng Tô Hồng Mị lại có phần mất mát, tại sao ông trời lại không để cô ta gặp được một người đàn ông như anh?

Nam Cung Yến đúng là thật may mẫn.

Mặc dù có chút hâm mộ Nam Cung Yến nhưng nhớ tới việc người đàn ông này hiện tại cũng đang vì mình mà liều mạng, tự nhiên cô ta cũng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

“Mọi người xem ra đều không có ý kiến gì, nếu đã như vậy, xin mời các tuyển thủ thuộc các bên tham gia đại hội lần này tiến lên sân khấu”, Giang Phong Á thấy không có ai ra mặt phản đối liền mở miệng nói.

Những người đang có mặt nghe được lời này, tất cả đều bắt đầu bố trí nhân lực. Bên Lý Tam Đa lên đầu tiên với mười tuyển thủ.

Mặc dù nói là không có quy tắc nhưng lại có quy định về số lượng người tham gia chiến đấu, mỗi bên tối đa mười người.

Suy cho cùng nếu lượng người quá lớn, cho dù sức chiến đấu có cao thì sợ rằng cũng sẽ có lúc cạn kiệt sức lực.

Nhà họ Diệp cũng phái ra mười người, dù không có sức chiến đấu cao như ông cụ Diệp nhưng nhà họ có tiền.

Thời đại này có tiền mua tiên cũng được. Chỉ cần đủ tiền, có rất ít chuyện là không làm được.

Bởi vậy, mười người của nhà họ Diệp, toàn bộ đều là võ giả, hơn nữa rất nhiều người đều là sơ nhập hậu thiền, trong đó còn có hai người đã đạt tới trình độ hậu thiên tiểu thành.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi