BẢN LĨNH CHIẾN THẦN (BẢN SẮC THẦN Y)

“Cậu thanh niên à, cậu thực sự rất lợi hại, có thể nói cho tôi biết cậu rốt cuộc là ai không?”,

Trần Dũng vẻ mặt chán. nản ngồi dưới đất, ngẩng đầu nhìn Trần Triệu Dương hỏi.

“Tôi? Ha ha, tôi có thể nói cho ông biết”,

Trần Triệu Dương cười đáp: “Tôi là chồng của Nam Cung Yến”.

Nghe được lời này, mọi người trong phòng họp đều nhìn Trần Triệu Dương với ánh mắt ngẩn ngơ, dẫu sao thì theo họ, điều kiện mọi mặt của anh cũng không xứng với Nam Cung Yến, làm sao có thể là chồng của cô được đây.

Hơn nữa, họ chưa từng nghe qua tin tức Nam Cung Yến đã kết hôn, suy cho cùng đây cũng không phải là chuyện nhỏ, với tính cách Nam Cung Minh Đức, hôn sự của con gái không thể diễn ra trong lặng lẽ.

“Ha ha, tuổi trẻ thật tốt, nếu tôi cũng trẻ hơn hai mươi tuổi, tôi cũng nguyện ý phấn đấu vì người phụ nữ yêu quý của mình."

“Được rồi, tôi đi đây, hy vọng công ty có thể qua được ải này”, Trần Dũng thở dài, không còn vùng vẫy nữa, lập tức. đứng dậy đi về phía phòng họp khác.

“Chủ tịch, chuyện sau đó giao luôn cho chúng tôi là được”, Trần Triệu Dương nói với Nam Cung Yến câu này, sau đó liền đứng dậy.

“Ừm”, nhìn bóng lưng rời đi của Trần Triệu Dương, ánh mắt Nam Cung Yến ẩn hiện một tia sùng bái.

Dường như bất cứ việc gì đến tay người đàn ông này đều trở nên vô cùng đơn giản.

Trần Triệu Dương đương nhiên không rời đi ngay, chủ yếu là anh không hiểu về chuyện kinh doanh, đương nhiên muốn giải quyết chuyện của nhà họ Ngụy.

Nhà họ Ngụy là vì anh mà tới, bản thân anh trốn tránh cũng không được.

Trần Triệu Dương trực tiếp gọi điện cho Tô Hồng Mị.

“Người đàn ông nhỏ của chị, cậu cần chị làm gì?”, sau khi cuộc gọi được kết nối, giọng nói mệt mỏi của Tô Hồng Mị vang lên.

“Chị Mị, chị vất vả rồi”, nghe được lời này của Tô Hồng Mị, Trần Triệu Dương lập tức có chút áy náy, dù sao thật sự quá vất vả đối với một người phụ nữ khi làm loại chuyện này.

“Nếu đã biết chị vất vả, vậy đồ tồi cậu cũng không biết đường tới bầu bạn với chị. Được rồi, có chuyện gì nhanh nói đi, ở chỗ chị còn một đống chuyện đây”, giọng Tô Hồng Mị mang theo phần biếng nhác nói.

“Chị đợi qua khoảng thời gian bận rộn này, tôi sẽ qua đó với chị”, Trân Triệu Dương hổ thẹn đáp, sau đó liền hỏi: “Chị Mị, chị giúp tôi điều tra xem nơi dừng chân hiện giờ của người nhà họ Ngụy là ở đâu”.

“Được rồi, lát nữa tôi sẽ gửi tin nhăn đến điện thoại của cậu”, dứt lời Tô Hồng Mị liền cúp máy.

Chẳng bao lâu, điện thoại của anh đã nhận được tin tức mà Tô Hồng Mị gửi tới.

“Khách sạn Long Hải, mười người, có chút thú vị”, khi đọc được tin nhắn khuôn mặt anh lập tức vẽ ra một nụ cười lạnh.

Bởi trong số mười người này lại có hai trưởng lão của nhà họ Ngụy, mặc dù không biết khả năng họ thế nào nhưng thực lực của một gia tộc sắp trở thành thế gia võ đạo chắc chẳn không đơn giản.

Tuy nhiên vì một lần vất vả suốt đời nhàn nhã, Trần Triệu Dương đương nhiên lập tức đi tới khách sạn Long Hải.

Khi anh bắt taxi tới khách sạn thì lại nhận được một tin nhắn.

“Hai võ giả bán bộ tiên thiên, còn lại đều là hậu thiên đại thành, thực lực quả nhiên rất mạnh mế”, thông tin lần này càng rõ ràng hơn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi