BẢN LĨNH CHIẾN THẦN (BẢN SẮC THẦN Y)

Nhìn thấy bộ dạng tràn trề sức sống của Trần Triệu Dương như thế thì ông cụ Diệp cảm thấy run cầm cập.

Tên nhóc này rốt cuộc có dùng bí pháp gì không? Nếu mà ông ta đoán sai thì thật đáng xấu hổ.

Không những là bị bẽ mặt sợ là còn mất luôn cả mạng.

“Nếu ông đã không ra tay thì để tôi”, Trần Triệu Dương nói rồi lập tức lao về phía ông ta.

Ông cụ Diệp không dám nghỉ ngơi nữa mà ngay lập tức xông lên.

Chỉ là dược tính của viên thuốc mà Diệp Thiên Nam đã uống, lúc này sắp hết tác dụng, nên sức lực của ông ta càng ngày càng kém, thậm chí còn không được bằng một nửa so với lúc trước.

“Nhận thua đi”, Trần Triệu Dương lắc đầu rồi tăng tốc độ lên, đồn hết sức lực vào hai nằm đấm.

“Bịch...”

Ông cụ Diệp cảm nhận được nắm đấm của Trần Triệu Dương, ông ta dùng hai tay chắn trước ngực để cố gắng ngăn chặn cú đấm này.

Chỉ là lần này cú đấm của anh trực tiếp đánh gãy hai tay ông ta rồi lập tức đấm thẳng vào vị trí trái tim của ông ta.

“Cậu... Cậu rốt cuộc là ai?”, ông cụ Diệp cảm nhận được. sức mạnh dần yếu đi trong cơ thể mình thì biết là thời gian của mình đã hết.

“Là người muốn mạng ông”, Trần Triệu Dương không chút lưu tình mà lập tức dậm chân lên cổ ông ta.

Tận mắt nhìn thấy ông ta ngừng thở rồi anh mới quay người về hướng người nhà họ Diệp.

Nhìn thấy ông cụ Diệp bị anh đánh bại lại còn giết chết.

Phe cánh nhà họ Diệp lúc này đều cảm thấy vô cùng đau

buồn vì trụ cột chính của họ - ông cụ Diệp đã không còn nữa, kể cả khi nhà họ Diệp có thể thoát được lần này thì chỉ sợ họ cũng khó mà thoát được sự cạnh tranh của những gia tộc khác.

“Haha, sao mà có thể? Một tên phế vật sao mà lại có thể đánh thẳng ông nội tôi, ông nội tôi là người mạnh nhất”, lúc. này Diệp Thiên Phàm đã phát điên lên rồi.

Hắn ta không ngờ đến rằng mình chỉ tùy hứng dạy dỗ một tên vô danh tiểu tốt thôi, nhưng lại mang đến tai họa cho cả gia đình như vậy?

Hăn ta không cam tâm.

Diệp Sùng Minh và Diệp Sùng Hoan lúc này cũng vô cùng đau khổ, họ biết, nhà họ Diệp coi như xong rồi.

Có thể nói, sự kiêu căng của nhà họ Diệp đã hại chết bọn họ.

Gia tộc đứng đầu Nam Hải, danh tiếng vang dội như vậy khiến cho họ quên mất chính mình.

“Nhà họ Diệp chúng tôi nguyện ý giao ra một nửa số tài sản chỉ mong là Trần gia có thể bỏ qua cho nhà họ Diệp chúng tôi”, Diệp Sùng Minh hít sâu một hơi rồi lập tức đi đến trước mặt Trần Triệu Dương, quỳ xuống nói.

Tất cả những người đang đứng đây, còn cả người nhà họ Diệp đều ngạc nhiên nhìn chằm chằm ông ta.

Đây chính là người đứng đầu nhà họ Diệp, một nhân vật tầm cỡ nổi tiếng nói là làm ở cái đất Nam Hải này.

Nhưng bây giờ, ông ta thế mà lại quỳ xuống trước mặt một cậu thanh niên chỉ khoảng 20 tuổi đầu.

Nhìn Diệp Sùng Minh đang quỳ trước mặt mình như thế, trong mắt Trần Triệu Dương cũng không có chút thay đổi nào cứ như thể đây là việc ông ta phải làm vậy.

“Nếu sớm biết như thế thì trước đây bỏ ra 200 triệu tệ để mua lại sự bình an lẽ nào không rẻ hơn sao?”, Trần Triệu Dương läc đầu nhưng vẫn chưa đồng ý.

Đám người xung quanh nghe thấy thế thì đều không dám nói gì.

200 triệu tệ để mua lại sự bình an, lẽ nào rất rẻ sao?

Nghe được lời này của Trần Triệu Dương, Diệp Sùng Minh khổ không nói được, bởi vì ban đầu ông ta đúng là có đưa ra 200 triệu tệ để hòa giải với Trần Triệu Dương.

Tuy nhiên họ cảm thấy chuyện này đã ảnh hưởng đến uy nghiêm của nhà họ Diệp bọn họ thế nên mới quyết định muốn diệt trừ anh. Tất cả điều này đã đã đến những sự việc tiếp. theo.

Có thể nói người thực sự hung hăng càn quấy là nhà họ Diệp họ chứ không phải là Trần Triệu Dương.

Chỉ là họ hiểu ra thì cũng muộn rồi.

“Xin lỗi, tôi là một người không muốn để lại rắc rối cho mình”, Trần Triệu Dương lắc đầu, anh không đồng ý với yêu cầu của Diệp Sùng Minh.

“Tôi có thể nói cho cậu biết, chỉ có tôi mới biết được nơi cất giấu báu vật của bố mình”, Diệp Sùng Minh như đã sớm biết Trần Triệu Dương sẽ nói như thế.

Vì nếu là ông ta thì ông ta cũng sẽ chọn nhổ cỏ tận gốc.

“Ồ? Ông muốn gì?”, Trần Triệu Dương tỏ ra hứng thú, dù gì ông cụ Diệp cũng được coi là một người có dã tâm, ông ta có thể đi đến tận bây giờ thì chắc chắn có bí mật.

“Tôi chỉ muốn nhà họ Diệp được sống”, Diệp Sùng Mình nhìn chăm chằm Trần Triệu Dương nói.

“Không có vấn đề, chỉ là chi nhà ông thì không được”, Trần Triệu Dương nghĩ một lúc, nếu mà thực sự hủy đi nhà họ Diệp thì cũng quá tàn nhẫn.

“Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy, hi vọng Trần gia có thể giữ lời hứa”, Diệp Sùng Minh gật đầu. Ông ta biết Trần Triệu Dương có thể làm như thế đã là nể tình cho bọn họ rồi.

“Tử Phong, cậu thu tiền cược đi rồi đến biệt thự tìm tôi”, Trần Triệu Dương nói với Giang Tử Phong xong thì đi theo người nhà họ Diệp rời khỏi đây.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi