BẢN LĨNH CHIẾN THẦN (BẢN SẮC THẦN Y)

“Cả một sòng bạc lớn như vậy, chắc không phải chỉ có một nhân viên chủ quản chứ? Quản lý đâu? Mau vác mặt ra đây đền tiền đi”, Giang Tử Phong thấy người trong sòng bạc không có phản ứng gì, lập tức đứng lên trên bàn cược, hét lớn.

“Phong gia, cậu cứ bình tĩnh. Tôi đã gọi điện cho ông chủ rồi, cậu ấy sẽ tới đây nhanh thôi”, lúc này, một phó chủ quản đi tới, lau mồ hôi trên trán mình, vội vã nói.

Hắn vốn dĩ không muốn dính vào mớ rắc rối này nhưng hết cách rồi, ở đây không có quản lý, ngoại trừ chủ quản cũng chỉ có một mình phó chủ quản là hắn thôi.

Lúc này, hẳn có phần ngưỡng mộ chủ quản, cứ ngất ra đấy lại hay.

“Được, vậy sòng bạc mấy người còn chơi tiếp không? Nếu còn chơi tiếp thì ông cũng cược tiếp, đến khi ông chủ mấy. người về đây mới thôi”, Giang Tử Phong vốn rất kích động nhưng cứ nghĩ tới việc Hứa Thiệu Phong phải đền tiền, cậu ấy lại bình tĩnh lại.

Cái này đã là gì chứ, còn chán mới đạt tới 12 tỷ 200 triệu tệ

Nghe Giang Tử Phong nói vậy, tên phó chủ quản kia bỗng cảm thấy chua xót vô cùng, sao hắn lại ra mặt cơ chứ!

Nên biết là, với số tiền trong tay Giang Tử Phong lúc này, nếu cậu ấy còn chơi một ván nữa, e là không chỉ sòng bạc của bọn họ bị phá sản mà tất cả những sòng bạc đứng tên Hứa Thiệu Phong đều bay màu theo.

“Phong gia, cậu đã cược nửa ngày trời, chắc cũng mệt rồi, chúng tôi có phòng nghỉ ở bên kia, hay là cậu đi nghỉ một lát?”, phó chủ quản chỉ đành chọn cách kéo dài thời gian.

“Mệt gì mà mệt? Ông mới cược có ba ván thì thấm vào đâu? Lúc trước ông chơi ở đây thua cả một ngày một đêm cũng không thấy mấy người tới quan tâm. Cút ra chỗ khác, mau đưa đồng token tới đây cho ông!”, Giang Tử Phong không thèm để tâm tới mấy lời nói sáo rỗng của hắn, lạnh lùng nói.

Nghe thấy vậy, phó chủ quản dở khóc dở cười, hắn thà vứt bỏ danh tiếng của sòng bạc cũng không thể để ông nội này cá cược tiếp.

“Phong gia, hay là đợi một lát. Chúng tôi thực sự không. quyết định được chuyện này. Cho dù cậu có cược thẳng đi nữa, chúng tôi cũng không đào đâu ra ngần đấy tiền để đền cho cậu”, dù gì tên phó chủ quản này cũng là cáo già, hẳn biết rõ Giang Tử Phong đến đây vì tiền, đương nhiên sẽ lái theo lối này.

“Tụt cả hứng, được, ông đợi Hứa Thiệu Phong tới!", Giang Tử Phong vốn không định bỏ qua chuyện này nhưng giọng nói của Trần Triệu Dương bỗng vang lên bên tai nên cậu ấy mới xuống một nước.

Lúc này, Giang Tử Phong ngồi như bố tướng ngay trên bàn cược ở chính giữa sòng bạc, điệu bộ của cậu ấy đúng là vô cùng kiêu căng.

Các bàn cược khác trong sòng bạc cũng dừng lại. Bọn họ. sợ Giang Tử Phong lén lút chạy tới mấy bàn cược khác, nhỡ mà cậu ấy cược một ván thì sòng bạc của bọn họ khóc lụt nhà.

Những con bạc khác cũng chẳng có gì khó chịu. Bọn họ đang muốn đứng hóng xem mọi chuyện sẽ đi về đâu, dù sao cũng chẳng dễ gì gặp được drama như này.

Trần Triệu Dương cũng vác một chiếc ghế tới rồi ngồi xuống. Anh biết, đợi Hứa Thiệu Phong quay lại, mọi chuyện sẽ không kết thúc đơn giản được.

Anh muốn xem xem, ông vua đứng đằng sau của thành phố Nam Hải có thủ đoạn gì.

“Cô, đi lấy cho ông cốc nước, ông khát rồi!", lúc này, Giang Tử Phong bắt đầu phô diễn sự kiêu căng của mình, cậu ấy chỉ vào một nữ nhân viên phục vụ và nói.

Nghe thấy vậy, nữ nhân viên phục vụ bị Giang Tử Phong điểm mặt bỗng lóng ngóng, không biết nên làm gì, nhìn về phía phó chủ quản.

Lúc này, phó chủ quản chỉ muốn thỏa mãn ông nội này thật tốt, hy vọng cậu ấy đừng có cá cược nữa nên vội vã gật đầu với cô gái kia.

Giang Tử Phong nhanh chóng nằm ềnh lên một chiếc ghế, trên chiếc bàn đặt ở bên cạnh cậu ấy có đủ các thể loại đồ ăn, nước uống, hết sức nhàn nhã, sung sướng.

Nhìn thấy bộ dạng hưởng thụ của Giang Tử Phong, Trần Triệu Dương bất lực läc đầu.

Khoảng nửa tiếng đồng hồ, ngay lúc Giang Tử Phong đang dần mất hết kiên nhẫn thì cuối cùng Hứa Thiệu Phong cũng chịu quay trở lại.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi