“Tử Phong, sao thế?”, Trần Triệu Dương hơi nghỉ hoặc, chẳng lẽ là tìm được dược liệu rồi sao?
Cho dù tìm được thì hôm sau nói với anh cũng được mà.
“Em tìm được dược liệu mà anh cần rồi, nhưng có người giành mất, làm sao đây?”, ở đầu bên kia, Giang Tử Phong vội vàng hô lên.
“Cậu đang ở đâu? Để tôi đi tìm cậu”, Trần Triệu Dương thay đổi sắc mặt, anh vừa bảo Giang Tử Phong tìm hai đơn dược liệu, một là đơn dược liệu để làm thuốc dưỡng da cho. đám Nam Cung Yến, đơn còn lại là để kết hợp với trái Bách Linh.
Vậy nên tuyệt đối không thể có sơ suất gì được.
Lúc này, Trần Triệu Dương ra thẳng nhà để xe, lái một chiếc xe của Nam Cung Yến đi.
Tới nơi mà Giang Tử Phong nói, Trần Triệu Dương dừng xe lại. Đây là một trung tâm giải trí, lúc đầu Trần Triệu Dương còn tưởng là hiệu thuốc cơ.
“Anh tới rồi à! Những dược liệu khác thì em đã mua đủ hết rồi, bây giờ chỉ còn thiếu hai loại nữa. Em cũng đã điều tra ra là ông chủ của trung tâm giải trí này đang giữ chúng. Chỉ có điều em đang định mua thì có người gọi điện cho ông ta, thế là ông ta đổi ý ngay”.
Giang Tử Phong nhanh chóng kể lại chuyện đã xảy ra ở đây cho Trần Triệu Dương.
“Có biết đối phương là ai không? Còn nữa, ngoài tiền ra thì ông chủ này còn cần gì nữa?”, Trần Triệu Dương gật đầu hỏi.
“Tạm thời chưa biết đối phương là ai, chỉ biết là lát nữa sẽ tới, hình như đã đưa ra một điều kiện mà người ta không thể từ chối được. Còn ông chủ này cần thứ gì nữa thì em không rõ", Giang Tử Phong bất đắc dĩ nói.
Trần Triệu Dương gật đầu, anh cũng thông cảm cho Giang Tử Phong, trong một thời gian ngắn như thế, tìm ra đã là khá lảm rồi, muốn biết thêm những thông tin khác thì hơi khó khăn.
“Đi thôi, vào đó xem sao”, Trần Triệu Dương cất bước vào. trong, Giang Tử Phong đi sát theo sau.
Vào trong trung tâm giải trí, Trần Triệu Dương và Giang Tử Phong tới văn phòng của chủ trung tâm.
“Cậu Giang, không phải tôi không bán cho cậu, chủ yếu là bởi vì có người đưa ra một điều kiện mà tôi không thể từ chối được", thấy Giang Tử Phong lại bước vào, ông chủ với thân hình gầy guộc cười khổ, trên mặt chỉ toàn nét bất đắc dĩ.
Dù sao ông ta cũng không đắc tội nổi với nhà họ Giang, nhưng điều kiện mà bên kia đưa ra lại khiến ông ta không thể từ chối được.
“Chứng dương hư, có thể chữa được”, lúc vào đây Trần Triệu Dương đã quan sát ông chủ gầy guộc này, vậy nên anh cũng phát hiện ra chứng bệnh của ông ta.
Đàm phán thì đương nhiên là phải nắm giữ quyền chủ động trước rồi.
“Sao... Sao cậu biết?”, nghe Trần Triệu Dương nói thế, ông chủ kia đứng bật dậy, ngạc nhiên nhìn Trần Triệu Dương.
“Khó lắm à? Nhìn qua là biết, nếu ông cho tôi thứ tôi cần thì tôi sẽ chữa bệnh cho ông”, Trần Triệu Dương hờ hững nhìn ông chủ kia.
Nghe thấy câu này của Trần Triệu Dương, ông chủ lập tức im lặng, nghĩ xem chuyện này là thật hay giả.
Cũng bởi vì trông Trần Triệu Dương quá trẻ, ông ta không dám tin cho lắm.
Xem ra điều kiện mà đối phương đưa ra cũng là chữa bệnh cho ông ta, nếu không thì ông ta đã chẳng có phản ứng như thế này.
“Ông chủ Phương, đại ca tôi đã nói là chữa được thì chắc chắn là sẽ chữa được mà”, Giang Tử Phong đang không biết phải lấy dược liệu bằng cách nào, bây giờ nghe Trần Triệu Dương nói vậy, cậu ấy lập tức hiểu ra răng Phương Minh muốn chữa bệnh.
Nếu là thế thì trúng tủ rồi, cậu ấy vô cùng tin tưởng y thuật của đại ca mình.
“Cậu Giang, không phải tôi không tin, mà là... Cậu đây còn trẻ quá, tầm tuổi này e là còn chưa tốt nghiệp ấy chứ”, Phương Minh nhìn Trần Triệu Dương với vẻ áy náy rồi nói.