BẢN LĨNH CHIẾN THẦN (BẢN SẮC THẦN Y)

“Hai tên nhãi hậu thiên mà lại dám đứng trước mặt tôi làm càn, ai cho các người cái gan đó? Nhà họ Ngụy sao?”, Trần Triệu Dương híp mắt cười rồi nói.

“Cái gì? Cậu lại còn định động tay động chân ở đây sao?”, người nhà họ Ngụy chế nhạo.

“Đồ lừa đen già, có tin tôi sẽ khiến ông không bước chân ra khỏi Nam Hải được không?”, Giang Tử Phong vừa nghe được lời này của người đó thì tức giận nói.

“Cậu nói gì cơ”, người đó nghe được lời nói của Giang Tử. Phong thì tức giận, hẳn ta ghét nhất ai chê mình đen, hơn nữa tên khốn đó lại còn mắng hẳn ta là lừa đen già.

“Đừng có vội, chỗ này không ra tay được đâu”, người còn lại giữ chặt lấy hắn ta.

“Trần Triệu Dương, cậu nói không sai, nhà họ Ngụy chúng tôi cậu không thể nào động đến được, đừng có nghĩ là cậu đánh bại được thiên tiên đại thành thì chính là thiên hạ vô địch, tôi nói cho cậu biết, trong mắt nhà họ Ngụy chúng tôi thì cậu chỉ là một con muỗi thôi, chúng tôi muốn bóp chết cậu cũng là chuyện quá dễ dàng”.

Người còn lại lạnh lùng nói.

Chuyện bên này rất nhanh đã thu hút sự chú ý của mọi người, chỉ là khi họ nhìn thấy có người dám gây sự với người nhà họ Ngụy thì đều ngạc nhiên.

“Hai người đó là ai mà dám gây sự với nhà họ Ngụy”.

“Người kia là Giang Tử Phong, người nhà họ Giang, còn người còn lại tôi không biết”. “Kể cả là người nhà họ Giang thì cũng không động đến nhà họ Ngụy được đâu, xem ra hai người họ thảm rồi”.

“Có phải trước giờ các người không quan tâm đến chuyện của thành phố Nam Hải hay không? Người nhà họ Giang là cái gì chứ? Người đứng cạnh Giang Tử Phong mới đáng sợ”.

Đám người xung quanh rì rầm bàn luận với nhau, chỉ là một vài người thế mà không biết Trần Triệu Dương là ai.

Ngay lập tức có người kể lại trận chiến sống còn của Trần "Triệu Dương và ông cụ Diệp.

Đến lúc này mọi người mới biết được sự tồn tại mạnh mẽ của anh, nghe nói nhà họ Diệp bị một người thanh niên hủy hoại nhưng không ngờ người đó lại trẻ như vậy.

“ồ, tôi cũng động vào rồi, nhà họ Ngụy các người mới là tự tìm đường chết mới đúng”, Trần Triệu Dương nói một cách nhẹ nhàng bình tĩnh, nhưng chính sự nhẹ nhàng bình tĩnh này lại khiến người ta bực bội.

Hai người họ lúc này đều tức giận lắm rồi, họ phải hít vào mấy hơi mới có thể bình tĩnh lại được.

Sau đó, người đàn ông vạm vỡ mặt đen cười lạnh: “Trần Triệu Dương, cậu muốn lấy mảnh đất hồ Lộc Minh này thì cũng phải hỏi xem nhà họ Ngụy chúng tôi có đồng ý hay không đã”.

“Hả? Thế sao?”, Trần Triệu Dương cười lạnh rồi nói: “Tôi làm việc từ trước đến nay đều không hỏi ý kiến của ai, nhà họ Ngụy các người thì là cái thá gì chứ”.

“Cậu..."

Hai người nhà họ Ngụy nghe được lời này của Trần Triệu Dương thì tức giận.

Cái thá gì của nhà họ Ngụy bọn họ ngay cả đại gia tộc hào môn của thành phố Vân Hải cũng không dám khinh thường, càng đừng nói đến chuyện dám xỉ nhục nhà họ.

Nhưng mà cái tên 20 tuổi đầu này lại dám ngạo mạn như thế, đúng là không biết trời cao đất dày.

“Tốt lắm, tôi muốn xem chút nữa cậu làm thế nào để lấy được mảnh đất hồ Lộc Minh này”, họ biết mình không đánh lại Trần Triệu Dương nên chỉ để lại một câu dọa nạt như thế rồi tức giận mà ngồi xuống.

Trần Triệu Dương thì không để bụng mà lập tức đi cùng Giang Tử Phong lên hàng ghế đầu ngồi.

Đám người xung quanh thấy họ tức giận như thế còn nghĩ là sẽ đánh nhau, không ngờ cứ thế mà kết thúc rồi.

Chỉ là họ biết, chuyện này không thể nào bỏ qua như thế được, nó chắc chắn sẽ bùng phát lại thôi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi