BẢN LĨNH CHIẾN THẦN (BẢN SẮC THẦN Y)

Vẻ ngạo mạn trên mặt của hai anh em nhà họ Ngụy chợt cứng đờ lại, bọn họ hung hăng nhìn về phía Giang Tử Phong và Trần Triệu Dương, sau đó giơ bảng đấu giá lên nói: “Mười hai tỷ”.

“Mười hai tỷ mười triệu”.

Giang Tử Phong đột ngột đổi cách chơi, cậu ấy chỉ thêm mười triệu rồi cố tình khiêu khích đưa ngón giữa về phía hai anh em nhà họ Ngụy.

“Thằng khốn!”

Sắc mặt hai người họ đều tái mét, rõ ràng là bị bộ dạng khinh bỉ của cậu ấy làm cho tức điên cả người.

Trần Triệu Dương cũng cạn lời nhìn Giang Tử Phong, anh mới nói rằng cứ để Giang Tử Phong đấu giá, chỉ cần trong vòng hai mươi tỷ đổ lại, cậu ấy muốn thế nào cũng được.

Nhưng không ngờ tên này lại chọc tức nhà họ Ngụy thế này, Trần Triệu Dương cũng không nhiều lời.

Chỉ cần vui vẻ là được, nhà họ Ngụy sao? Chả là cái đếch gì?

“Mười ba tỷ, nếu có gan thì mày thêm nữa đi”, hai anh em họ Ngụy nghiến răng nghiến lợi nói với Giang Tử Phong.

Phải biết rằng, cái giá tối đa mà gia chủ đưa cho bọn họ. là mười lăm tỷ, nhưng bọn họ thật sự không thể mua với giá đó được, nếu không sẽ chứng tỏ rằng mình quá kém cỏi.

Theo quan điểm của bọn họ, một khi tên tuổi nhà họ. Ngụy xuất hiện, ai dám tranh giành mảnh đất này với bọn họ chứ.

Đến lúc đó, miếng đất này chắc chắn được đấu giá với mức giá thấp nhất.

Tuy nhiên, bọn họ không bao giờ ngờ rằng lại lòi ra tên Trần Triệu Dương, hơn nữa còn thêm tên đê tiện chỉ thêm mười triệu mỗi lần đó nữa.

“Làm sao mày biết là ông nội Phong của mày đây có cái gan đó vậy? Lễ nào phụ nữ nhà họ Ngụy của mấy người đã thử qua rồi sao?”, Giang Tử Phong kinh ngạc nhìn hai người bọn họ, sau đó làm vẻ nghi hoặc hỏi: “Tôi chẳng nhớ được gì cả, có thể nói cho tôi biết là ai không? Tôi sẽ chịu trách nhiệm”.

“Mày chán sống ư”, sau khi nghe thấy lời của Giang Tử Phong nói, tên vạm vỡ mặt đen vô cùng phẫn nộ, lập tức động tay.

“Boong boong... Yên lặng! Nếu lại gây sự thì sẽ bị loại ra khỏi cuộc đấu giá”, lúc này đấu giá viên đột nhiên hét lên.

Nghe thấy lời của người đấu giá viên, người đàn ông vạm vỡ mặt đen dưới sự khuyên can của anh cả mình liền ngồi xuống, có điều dáng vẻ trợn mắt ngoác mồm của hắn ta nhìn như muốn ăn thịt người.

“Vị này, nếu không ra giá, xin đừng làm loạn”, người đấu giá viên nhìn về phía Giang Tử Phong, không hề khách khí nói.

“Ai nói tôi sẽ không ra giá nữa? Tôi vừa giơ bảng lên đấy, lẽ nào anh không nhìn thấy sao? Không phải nói tăng giá không dưới mười triệu sao? Tôi ra giá mười ba tỷ mười triệu”.

Giang Tử Phong có chút khó chịu nói, cậu ấy còn chưa chơi đủ với hai người nhà họ Ngụy.

“Có ai tăng giá nữa không?”, sau khi Giang Tử Phong không còn làm loạn nữa thì người đấu giá viên lập tức hỏi.

“Mười bốn tỷ”, lúc này, anh cả nhà họ Ngụy gần như: nghiến răng nghiến lợi hét giá, bàn tay siết chặt lấy bảng đấu giá đến mức gân xanh đều nổi lên, cho thấy trong lòng gã vô cùng căm phẫn.

Lúc này, những người xung quanh đã hoàn toàn từ bỏ buổi đấu giá này, suy cho cùng thì mức giá đã lên tới mười bốn tỷ, đối với những người kinh doanh như bọn họ thì hoàn toàn không đáng.

Hơn nữa, bọn họ càng không hiểu hai người này đang nghĩ gì.

Nếu chỉ vì tranh hơn thua với nhau thôi thì cái giá phải trả là quá lớn rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi