BẢN LĨNH CHIẾN THẦN (BẢN SẮC THẦN Y)

Mà hội trường cắt đá lúc này cũng lên đèn, do thường xuyên có người cắt đá tới đêm muộn nên đèn chiếu ở nơi đây vô cùng tốt, độ chiếu sáng gần như ban ngày.

Tuy nhiên những ánh đèn điện này đối với Trần Triệu Dương cũng không có tác dụng gì, bởi anh cắt đá hoàn toàn dựa vào mắt xuyên thấu.

Khi gốc cây thông Phỉ Thúy được cắt ra một nửa, vì sử dụng thấu thị trong thời gian dài, Trần Triệu Dương cảm giác mắt mình bắt đầu có chút chua xót.

Nhưng anh không hề dừng lại, bây giờ đã rất muộn rồi, nếu không đem phần còn lại giải quyết dứt điểm, e rằng phải kéo dài tới nửa đêm.

Bởi vậy, Trần Triệu Dương vẫn tiếp tục cắt đá.

Khi cả cây thông Phỉ Thúy lộ ra, hai mắt Trần Triệu Dương đã đỏ hoe, nước mắt chảy xuống không ngừng.

Anh tắt máy mài đá, sau đó nhắm lại mắt.

Đôi mắt truyền tới từng trận khô rát, đau nhói và sưng tấy.

Rõ ràng đây là do thấu thị hoạt động quá tải, loại cảm giác này thực sự rất khó chịu. 

Anh thề, sau này nhất định sẽ không sử dụng thấu thị trong thời gian quá dài nữa.

“Đẹp quá, quả là một vẻ đẹp tuyệt vời”.

Hai người Đoạn Dương và Trương Chấn Vũ cùng nhau vây quanh hai bên gốc cây thông Phỉ Thúy, không ngại khen ngợi hết lời.

Cây thông Phỉ Thúy này chỉ dài 14 tấc, giống như một chiếc máy tính xách tay bình thường, toàn thân màu xanh ngọc bích, như vừa mới gặp mưa, toát ra sức sống tươi mới.

Dưới ánh đèn chiếu rọi, nó phản chiếu ánh sáng rực rỡ mê người, thu hút ánh mắt của mọi người, xung quanh vô cùng yên tĩnh, dường như tất cả đều bị lay động trước tài nghệ điêu luyện của thiên nhiên.

Phương Thư Minh cũng là dáng vẻ kinh ngạc tán thưởng, là hội trưởng của hiệp hội đá quý, đã nhìn thấy vô số tác phẩm bằng ngọc, nhưng cây thông Phỉ Thúy được hình thành tự nhiên như vậy quả thực chính là tạo hóa tuyệt mỹ nhất của mẹ thiên nhiên.

“Đúng là một chuyến đi bất ngờ, thực sự là một chuyến đi đáng giá mà”. 

“Đúng vậy, có thể thấy một kiệt tác truyền thế bậc này, về sau cũng có vốn để khoe khoang rồi”.

“Ha ha, tôi đã ghi lại toàn bộ quá trình rồi, pin điện thoại cũng cạn kiệt rồi, bộ nhớ gần như đã đầy, nhưng nó đáng giá”.

“Ông anh, lát nữa nhớ gửi qua cho tôi nhé”. “Tôi nữa, tôi muốn lưu lại làm kỉ niệm”.

“Đừng vội như vậy, tôi sẽ truyền lên mạng, mọi người muốn xem thì tự lên mà tải về”.

Những người xung quanh đều nhìn cây thông Phỉ Thúy với ánh mắt kinh ngạc.

“Đại ca, anh không sao chứ?”, Giang Tử Phong là người đầu tiên tỉnh lại sau cơn say này, cậu ta lập tức chạy tới, quan tâm hỏi han.

“Tôi không sao, có lẽ là hơi quá sức, nghỉ ngơi một chút là được”, Trần Triệu Dương xua tay nói.

“Ở đây có thuốc nhỏ mắt, cho cậu ta dùng hai giọt, chắc sẽ đỡ hơn”, Trương Chấn Vũ lập tức lấy ra một lọ thuốc, đưa cho Giang Tử Phong. 

“Cảm ơn ông Trương”, Giang Tử Phong nhanh chóng nhận lấy, sau đó giúp Trần Triệu Dương nhỏ hai giọt vào mắt.

Đoạn Dương đứng bên cạnh hung hãn liếc nhìn Trương Chấn Vũ, ông ta cót chút phiền, tại sao mình lại không mang theo thuốc nhỏ mắt chứ, bây giờ cơ hội này lại bị đối phương cướp mất rồi.

Trương Chấn Vũ vẻ mặt tự mãn nhìn Đoạn Dương, có sự trợ giúp của thuốc nhỏ mắt, chắc Trần Triệu Dương sẽ cho ông ta chạm khắc cây thông Phỉ Thúy.

Mặc dù lúc này cây thông đã rất tốt rồi, nhưng thân cây, rễ cây và những thứ lộ ra bên ngoài cần được chạm khắc lại để tạo nên sự hoàn hảo cho. tổng thể.

Mà những công việc này đối với những người thợ khắc ngọc như ông ta vô cùng quan trọng, nó đại diện cho tác phẩm của bọn họ.

Trần Triệu Dương cảm thấy dễ chịu hơn khi dùng thuốc nhỏ mắt, nhưng khi muốn dùng thấu thị thì mắt anh lại cảm giác ngứa ran, làm anh sợ đến mức nhanh chóng ngừng lại.

Mặc dù chưa kiệt sức, nhưng Trần Triệu Dương cũng cảm thấy anh đã dùng đến giới hạn. 

Từ lần cuối cùng khi thấu thị được tiến hóa, anh vẫn chưa kiểm tra giới hạn nhìn xuyên thấu của mình, lần này coi như đã biết rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi