BẢN LĨNH CHIẾN THẦN (BẢN SẮC THẦN Y)

Dẫu sao theo như ông ta thấy, dáng vẻ người thanh niên trước mắt này quả thực quá giống một tên trai bao, chưa kể thân hình gầy yếu, ông ta cảm giác có thể đánh nát tên này chỉ với một nắm đấm.

“Tôi nói là, cút, nếu vẫn không nghe được, tôi đề nghị ông đi kiểm tra, xem xem có phải là tai có vấn đề hoặc học lại cấp một lớp phát âm tiếng Hán”, Trần Triệu Dương cười lạnh, nói không hề nể nang.

Rồi anh lại thở dài: “Ôi, không có văn hóa đúng là đáng sợ mà”.

Mọi người trong nhà họ Phóng nghe được đối thoại này giữa Trần Triệu Dương và Hồng Tinh Hải thì đều sững sờ.

Những người tham dự tiệc đính hôn kia không cảm thấy gì cả, nhưng những người ngồi cùng bàn thì đùng ánh mắt đồng cảm nhìn Trần Triệu Dương. 

Bọn họ đều biết tính khí của Hồng sư phụ này không tốt, bây giờ người thanh niên này lại to gan lớn mật xung đột với ông ta, sợ rằng sẽ bị ông ta đánh một trận thê thảm.

l Hồng Tinh Hải bị Trần Triệu Dương chế giễu như vậy, liền tức giận đùng đùng, lập tức vọt thẳng người ra ngoài cửa, chỉ vào Trần Triệu Dương trong đại sảnh nói: “Nếu còn là đàn ông thì bước ra đây thi đấu, đừng ở đấy lề mề giống như đàn bà vậy”.

Nghe vậy, lớp con cháu nhà họ Từ có người không nhịn được mà bật cười, sau đó vội vàng kìm lại.

“Giống một đứa trẻ con, quá ấu trĩ”, Trần Triệu Dương lắc đầu, đứng lên, chắp tay sau lưng chân bước chữ hình chữ bát ra ngoài.

Thấy náo nhiệt, người nhà họ Từ đều nhanh  chóng chạy ra ngoài.

“Trẻ con không nghe lời, thì phải được dạy dỗ, nếu không sau này không tránh khỏi việc trèo mái lật ngói”, Trần Triệu Dương đi tới trước mặt Hồng Tinh Hải, lắc đầu cảm thán. 

“Muốn chết”, Hồng Tinh Hải cơn giận sôi trào, liền giãm một chân, sàn đá cẩm thạch dưới chân lập tức bị lõm thành một cái hố, sau đó cả người ông ta giống như một quả đạn pháo, hung ác nện về phía Trần Triệu Dương.

“Đây là thiết sơn hạo của Hồng đại sư, người bình thường nếu như bị đụng phải, sợ rằng sẽ bị đâm gãy xương”.

“Không ngờ Hồng đại sư vừa lên liền dùng chiêu đáng sợ như vậy, xem ra là thực sự bị chọc tức rồi”.

“Cuối cùng cũng có thể thấy Trần Triệu Dương ra tay rồi”.

Hai nhóm thành viên nhà họ Từ đều có ý kiến riêng, những người không tham dự tiệc đính hôn tất nhiên là ủng hộ Hồng Tinh Hải, mà những người có mặt lúc đó lại ủng hộ Trần Triệu Dương.

Đối mặt với công kích, Trần Triệu Dương lại lắc đầu nói: “Quá chậm”.

Sau đó anh hơi xoay người, trực tiếp tránh được một kích này của Hồng Tinh Hải, đồng thời nhấc chân đạp tới. 

Cú đá này trực tiếp đạp vào mông của Hồng Tinh Hải, Hồng Tỉnh Hải vốn lao tới với tốc độ cao, cộng thêm lực đẩy từ một đạp này của Trần Triệu Dương, căn bản không kiểm soát được cơ thể nữa, mạnh mẽ nằm lăn ra mặt đất, vô cùng nhếch nhác.

Những người nhà họ Từ vốn còn đang vì Hồng Tinh Hải mà reo hò khen hay kia, toàn bộ động tác và biểu cảm trên mặt đều trở nên cứng ngắc, không dám tin vào một màn trước mặt này.

Mà những người ủng hộ Trần Triệu Dương lại bắt đầu vỗ tay rầm rộ, quả nhiên, Trần Triệu Dương không khiến họ phải thất vọng, một cước này, thật sự rất cool ngầu.

"Từ Hồng Nho lập tức gật đầu, ông ta không hề hoài nghi về thực lực của Trần Triệu Dương.

Từ Tịnh Nhã thấy động tác của Trần Triệu Dương đôi mắt liền ánh lên tia sáng dị thường, mắt đẹp quyến luyến nhìn anh chăm chú.

“Đáng chết”, Hồng Tinh Hải bò dậy từ trên đất, bộ quần áo vốn sạch sẽ chỉnh tề nay đã bị dính bẩn.

Ông ta không nghĩ răng vừa rồi mình đã thua Trần Triệu Dương mà chỉ cảm thấy bản thân đã sơ ý. 

Bởi vậy ông ta không hề do dự lại một lần nữa lao về phía Trần Triệu Dương, tốc độ lần này càng nhanh hơn so với trước đó.

“Vẫn là quá chậm, cũng chỉ nhanh hơn rùa một chút”, Trần Triệu Dương lắc đầu, một lần nữa mở miệng trào phúng.

Đợi Hồng Tỉnh Hải xông tới, anh lại như cũ, xoay người né tránh đồng thời vươn chân móc lấy một chân của Hồng Tỉnh Hải.

Hồng Tỉnh Hải căn bản không có cách nào giữ thăng bằng, liền đập mạnh xuống đất một lần nữa.

Lúc này, ánh mắt mọi người nhìn ông ta lại thay đổi, thực sự là quá mất mặt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi