BẢN LĨNH CHIẾN THẦN (BẢN SẮC THẦN Y)

“Khụ khụ...”, bị Trần Triệu Dương giẫãm lên ngực, Phùng Tuấn Khải bỗng cảm thấy bản thân không thể hít thở nổi, khi Trần Triệu Dương giảm bớt lực, hẳn ta mới thấy đỡ hơn một chút.

“Tên ranh kìa, tao thừa nhận là mình đã quá xem thường mày, nhưng mày biết tao là ai không?”, sau khi ổn định lại, Phùng Tuấn Khải lập tức tỏ vẻ cao ngạo, nói.

“ỒI Xem ra mày cũng có máu mặt đấy nhỉ, nói ra nghe hết hồn cái nào. Tao là người nhát gan, chưa biết chừng mày dọa được tao, tao sẽ tha cho mày”, Trần Triệu Dương nói mỉa.

“Mày...”

Phùng Tuấn Khải chưa bao giờ chịu nhục nhã như thế này, hắn ta vừa bị Trần Triệu Dương đánh, lại còn bị giãm lên người. điều này khiến Phùng Tuấn Khải muốn phát điên.

“Ông đây là cậu lớn nhà họ Phùng, mày dám đánh ông ra nông nỗi này thì cho dù mày có là ai đi nữa cũng chết chäc!”, Phùng Tuấn Khải nghiến răng nói, ánh mắt của hắn lóe lên tia nhìn oán giận điên cuồng. 

“Ai da, bối cảnh ghê gớm thế, vậy chẳng phải tao chết là cái chắc rồi?”, sau khi nghe Phùng Tuấn Khải nói xong, Trần Triệu Dương dùng giọng điệu hơi lố một tí để đáp lại hẳn ta.

“Đúng vậy, mày dám nhục mạ tao, điều này cũng có nghĩa mày đã nhục mạ cả nhà họ Phùng, mày chắc chắn chỉ còn đường chết thôi”, Phùng Tuấn Khải mừng thầm trong bụng.

“Aiz, đúng là cậu ấm nhà giàu! Dù sao tao cũng chết chắc rồi, vậy trước khi chết, có lôi theo mày đi cũng chẳng sao đâu nhỉ. Nói gì đi nữa tao cũng chỉ là một tên tép riu, chân đất sợ đi giầy rách, mày nói có đúng không?”, Trần Triệu Dương nở nụ cười đầy hiểm ác, sau đó ngày càng dồn sức giãm mạnh hơn.

Nghe thấy lời nói của Trần Triệu Dương, Phùng Tuấn Khải bỗng giật mình tỉnh táo trở lại. Hiện hắn †a đang rơi vào tình cảnh bị người khác khống chế, không thể chọc giận đối phương.

Ngay lúc Trần Triệu Dương chuẩn bị nói gì đó, bên ngoài bỗng vang lên tiếng bước chân dồn dập, sau đó mười mấy viên cảnh sát xông vào đầy khí thế. 

“Không được phản kháng, mau giơ hai tay lên”, một đội cảnh sát bao vây Trần Triệu Dương, trong tay mỗi người đều cầm gậy điện với dùi cui, chắc chắn bọn họ nghe được động tĩnh bên trong nên mới xông vào giúp đỡ.

Thấy viện binh tới, tên cảnh sát thực tập đang ngồi trên đất thở phào nhẹ nhõm, sau đó đứng dậy, chỉ vào mặt Trần Triệu Dương: “Anh kia, mau thả cậu Phùng ra, nếu không chẳng ai cứu được anh đâu”.

Nhìn thấy mọi chuyện đang diễn ra trước mắt, Phùng Tuấn Khải bỗng bình tĩnh trở lại, lập tức đứng dậy, vênh mặt nói

Trần Triệu Dương bị bắt được một lúc, Cảnh sát trưởng của đồn cảnh sát là Giang Hải nhận được một cuộc điện thoại, nghe điện thoại xong ông ta sợ chết khiếp, vội vã chạy về phía khu vực sảnh của đồn cảnh sát.

“Tiểu Vương, có phải hôm nay bắt được một chàng trai trẻ không?”, Giang Hải vội vã hỏi một người cảnh sát ở trong sảnh. 

“Cảnh sát trưởng, đúng là chúng tôi có bắt được một chàng trai trẻ, đội trưởng Triệu đang thẩm vấn hẳn”, Tiểu Vương vừa nhìn thấy cảnh sát trưởng đích thân đi tới thì vội vã trả lời.

“Ở đâu? Ở phòng thẩm vấn sao?”, Giang Hải trong lòng còn ôm một tia hy vọng, vội hỏi.

“Không phải, bọn họ đang ở trong căn phòng ở tít cuối cùng”, Tiểu Vương lắc đầu.

“Cái gì?”

Nghe Tiểu Vương nói vậy, Giang Hải bỗng ngẩn người. Ông ta biết đám cấp dưới của mình cố ý dựng nên một phòng dùng hình ở phía trong cùng, chủ yếu là để đối phó với những tên hung thần ác. bá.

Có điều, người cần phải được bảo vệ lại bị dẫn tới căn phòng dùng hình, cầu mong không xảy ra chuyện lớn.

Ngay lúc Giang Hải định đi tới phòng dùng hình xem xét, bên ngoài bỗng vang lên tiếng bước chân dồn dập, sau đó Giang Hải trông thấy người vừa mới gọi điện tới cho mình.

Người này chính là lãnh đạo trực tiếp của ông ta, lãnh đạo còn đang nói chuyện, cười chữa ngượng với một người đàn ông trung niên. 

“Toi rồi, lần này toi thật rồi!", Giang Hải bỗng cảm thấy người đàn ông trung niên đi cùng cấp trên của mình có chút quen mắt, sau khi nhớ ra được người này là ai, ông ta bỗng toát mồ hôi, ướt hết cả quần áo.

“Giang Hải, cậu mau thả người ral”, cục trưởng Hoàng nhìn là biết ngay tình hình hiện giờ của cấp dưới.

“Dạ, cục trưởng đợi một lát, tôi đi dẫn người về ngay đây”, nghe thấy vậy, Giang Hải lập tức chạy vội tới phòng dùng hình.

Khi bọn họ tới phòng dùng hình, đập ngay vào. mắt là cảnh tượng mười mấy viên cảnh sát nhìn Trần Triệu Dương như kẻ thù khó nhãn, còn Trần Triệu Dương thì vô cùng bình thản ngồi trên ghế sofa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi