“Lão Hứa, nói cho tôi biết có phải xảy ra chuyện gì rồi không?”, Trần Triệu Dương cố gảng khiến giọng mình thật bình tĩnh.
“Cậu Trần, không sai, có người đến tìm cậu tính sổ, là người của Giang Môn", Hứa Thiệu Phong trầm mặc một lúc rồi nói.
“Tình hình thế nào”, vẻ mặt của Trần Triệu Dương lập tức thay đổi, anh biết thực lực của Giang Môn không yếu, ban đầu khi anh phế Thái Vinh thì cũng đã lường trước được. người của Giang Môn chắc chắn sẽ đến báo thù rồi
Thế nhưng lâu như vậy rồi mà không có tin tức gì của họ, nên anh cũng không để ý đến chuyện này nữa, không ngờ răng mình mới rời khỏi Nam Hải thì người Giang Môn đã tìm đến cửa, đúng là biết chọn thời cơ mà.
“Cậu Trần, cũng không có tổn thất gì lớn, chỉ là một vài cửa căn cứ bị hủy, bây giờ các vùng đều không thể kinh doanh được, hơn nữa công ty chị dâu cũng loạn cả lên rồi, chỉ là cậu cứ yên tâm, tôi đã cho người bảo vệ chị dâu, chị ấy chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì”.
Nghe Hứa Thiệu Phong kể lại tình hình một lần thì anh. mới thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ là tốn thất một chút của cải, cũng không phải là chuyện gì lớn.
“Chỉ là, nếu cậu cứ không chịu xuất hiện thì sợ là...", nói đến đây, Hứa Thiệu Phong dừng lại, hăn biết Trần Triệu Dương sẽ nghe hiểu lời hắn nói.
“Gọi điện cho Giang Tử Phong để cậu ấy xử lý”, Trần Triệu Dương vốn còn định tự mình xử lý nhưng anh lại nghĩ đến chuyện hai tay bản tỉa song sinh kia đã đến thành phố. Nam Hải cứ để cho họ ra tay.
Mặc dù ban đầu khi anh đối phó với hai chị em đó rất nhẹ nhàng nhưng anh hiểu rất rõ thực lực của hai người họ, người mà Giang Môn phái đến thực lực chắc cũng không quá mạnh, để hai người họ ra tay coi như luyện tay nghề một chút.
Tắt điện thoạt rồi anh lập tức gửi cho Giang Tử Phong một tin nhắn, để cậu ấy cử hai chị em họ Cận đi xử lý, nếu đối phương không có sát ý thì để chị em họ Cận cảnh cáo họ một chút rồi xem xét tình hình mà ra tay.
Sau khi phân phó xong hết mọi chuyện thì anh đảo mặt nhìn một cái, bởi vì anh phát hiện có một chiếc xe theo đuôi, anh lập tức dùng thuật xuyên thấu nhìn qua một lượt.
Đó là một chiếc xe rất bình thường, người cầm lái là một người đàn ông bình thường, khá cường tráng, còn ngồi phía sau là một ông lão, nhìn khắp một lượt thì có lẽ là một võ giả, nhưng ông ta không ra tay thì anh cũng không nhìn ra được là ở cấp độ nào.
“Dừng xe ở phía trước rồi ông đi lên 500m nữa đợi tôi”, Trần Triệu Dương biết chắc là đối phương đến tìm mình.
Đợi đến khi dừng xe, anh đi xuống rồi Từ Hồng Nho lập. tức lái xe rời đi.
Quả nhiên đợi đến khi Từ Hồng Nho vừa lái xe rời đi thì chiếc xe đi theo phía sau liền đỗ lại, ông lão đó bước từ trên xe xuống.
“Tính cảnh giác thật cao, không tồi đâu”, ông lão đó ngậm thuốc lá rồi nhìn Trần Triệu Dương với tư thế người ở trên cao nhìn xuống.
“Ông là ai? Đi theo tôi làm gì?”, Trần Triệu Dương không biết đối phương là địch hay là bạn nên cũng không hỏi một cách quá gay gắt.
“Để tôi tự giới thiệu, tôi là Triệu Quyền, chắc là cậu không biết tôi đâu, tôi còn một thân phận khác chính là người bảo hộ của Phùng Tuấn Khải, bây giờ thì hiểu rồi chứ”, Triệu Quyền cười rồi không gấp gáp ra tay mà nói như thể đang nói chuyện vụn vặt hàng ngày vậy.
*Ồ, hóa ra là vì Phùng Tuấn Khải, xem ra hẳn ta vẫn không cam tâm”, Trần Triệu Dương híp mắt, Phùng Tuấn Khải chỉ là một công tử bột không có tý năng lực gì, thế mà lại có người bảo hộ, chứng tỏ địa vị của hẳn ta ở nhà họ Phùng cũng không thấp.
“Cậu chắc không biết đến sự tồn tại của nhà họ Phùng là như thế nào, cho nên mới dám động đến con cháu nhà họ Phùng đúng không”, Triệu Quyền không có chút tức giận nào. mà chỉ cười rồi nói.
“Tôi không cần biết, tôi chỉ biết là làm sai thì ắt phải trả giá", Trần Triệu Dương buông tay xuống rồi cắt ngang lời Triệu Quyền chuẩn bị nói.
“Được thôi, người trẻ tuổi có khác, không có tý kiên nhẫn nào”, Triệu Quyền thở dài một cái, thu tay về như một ông lão rồi đi về phía Trần Triệu Dương.