Vừa rồi, anh nên nhìn xuyên qua sau cốp xe mới đúng, ai có thể ngờ rằng có người núp đằng sau cốp xe cơ chứ, đã thế còn trang bị vũ khí chết chóc ấy nữa.
Trần Triệu Dương hậm hực đi lên chiếc xe đó để tìm kiếm xem có tin tức gì có tác dụng không.
Kết quả anh vừa lên xe thì nghe thấy tiếng "tích tắc" quen thuộc của bom hẹn giờ.
"Đoàng..."
Trần Triệu Dương phi thật nhanh ra xa, mới được khoảng hai mươi mét thì chiếc xe đã nổ tung.
Sóng xung kích khổng lồ hất văng Trần Triệu Dương ra ngoài, sau đó rơi mạnh xuống đất.
"Trần Triệu Dương..."
Dương Lệ và Từ Tịnh Nhã ngồi trên xe cũng nhìn thấy cảnh ấy, cả hai sợ hết hồn, lao thẳng về phía Trần Triệu Dương. "Khu khu..."
Trần Triệu Dương chật vật nhổ một bãi bùn cỏ trong miệng ra. Uy lực của quả bom hẹn giờ vừa rồi rất mạnh, anh không kịp né tránh, nếu không có một cơ thể rắn chắc thì e rằng chỉ sóng xung kích vừa rồi thôi cũng đủ để làm anh bị thương nặng ấy chứ!
May mà chỉ hơi ù tai một chút, khó khăn lắm anh mới nhổ được hết mọi thứ trong miệng ra.
"Chết tiệt, chuẩn bị thật đầy đủ!", vẻ mặt của Trần Triệu Dương rất khó coi, trước kia chỉ toàn là anh đặt bãy người khác, đã bao giờ bị đặt bãy thế này.
Anh thề rằng nhất định sẽ tìm ra tên khốn kiếp ấy, nếu không thì sao có thể xả được cơn giận này.
"Trần Triệu Dương, anh không sao chứ?", hai cô gái đi tới trước mặt anh, lo lắng kiểm tra khắp người anh một lượt.
Trong lúc hoảng loạn, bọn họ sờ trúng vào vị trí không nên sờ, khiến Trần Triệu Dương giật mình, suýt thì có phản ứng.
Anh vội vàng kìm nén, vẫy tay với bọn họ ý bảo mình không sao cả.
"Anh làm sao vậy?", sau khi kiểm tra xong cho Trần Triệu Dương và chắc chắn rằng anh không bị thương, rốt cuộc bọn họ cũng thở phào một hơi.
Ngay sau đó, bọn họ lại nghĩ tới chuyện vừa rồi mình đã sờ mó khắp người Trần Triệu Dương, thế là cả hai đỏ bừng mặt lên, không dám ngẩng đầu nhìn Trần Triệu Dương nữa.
"Đi, về Vân Hải!", Trần Triệu Dương không cam lòng bỏ đi như thế, dám gài bãy anh thì phải chuẩn bị tinh thần mà gánh chịu hậu quả.
"Tôi đang ù tai nên không nghe thấy gì, các cô lái xe đi, để tôi nghỉ ngơi một lát", lên xe, Trần Triệu Dương mở miệng nói.
Kế đó, anh bèn ngồi vào ghế sau, bắt đầu điều chỉnh lại hơi thở.
Sau trận chiến lần này, Trần Triệu Dương nhận ra anh hơi khinh thường người đời rồi.
Khi xưa xông xáo trên trường quốc tế, sáng tạo ra tổ chức làm cả thế giới phải khiếp sợ, tự cho rằng mình đã vô địch.
Nhưng không ngờ mới quay lại thành thị một thời gian mà đã gặp được nhiều cao thủ như thế, lại còn có cả pháo thủ khủng khiếp ngày hôm nay nữa.
Xem ra Hoa Hạ đúng là một mảnh đất đầy rẫy nhân tài, chuyện ấy cũng là bởi vì người Hoa Hạ khiêm tốn không thích khoe khoang, nếu không, chỉ cần xông xáo ra quốc tế là hoàn toàn có thể gây dựng nên sự nghiệp.
Phương pháp chiến đấu của những người này vô cùng quen thuốc, anh nhớ lúc mới tới thành phố Vân Hải, chỗ ngủ của anh bị nổ tanh bành, còn gặp hàng loạt công kích nữa.
"Nhà họ Ngụy!"
Trần Triệu Dương bỗng mở mắt ra, nói với Dương Lệ và Từ Tịnh Nhã.
Nghe thấy Trần Triệu Dương nói vậy, hai cô gái quay sang nhìn nhau.
Nhưng bọn họ biết lúc này Trần Triệu Dương đang tức anh ách, vì vậy không ai hỏi gì, lái thẳng xe tới nhà họ Ngụy.
Bọn họ đều là người thành phố Vân Hải, tất nhiên là biết vị trí của nhà họ Ngụy, chẳng bao lâu sau, chiếc xe đã gần tới đích.
"Bất kể có phải bọn họ hay không thì cũng cứ tới đó thăm dò là sẽ biết ngay thôi", nghĩ tới đây, Trần Triệu Dương mở mắt ra, tiếp đó lập tức mở cửa Xuống xe.