BẢN LĨNH CHIẾN THẦN (BẢN SẮC THẦN Y)

“Chết đi!”, hai người hét lên, màu xanh bên ngoài cơ thể lại càng thêm nồng đậm, khí thế trên thân càng thêm kinh người, sau đó hai người tăng tốc độ, lao thẳng về phía Trần Triệu Dương.

Bịch!

Trần Triệu Dương luôn đề phòng hai người họ nhưng tốc độ của hai người này quá nhanh, trong chớp mắt, họ đã đến trước mặt, anh chỉ kịp tự bảo vệ mình.

Sau đó, Trần Triệu Dương bị họ đánh bay ra ngoài.

Hai người bọn họ rất lợi hại, tấn công điên cuồng về phía Trần Triệu Dương.

Nếu Trần Triệu Dương thi triển Tiêu Dao Bộ, chắc chắn anh có thể tránh được đòn tấn công của hai người bọn họ nhưng Trần Triệu Dương muốn kiểm tra xem cơ thể của mình đạt đến mức độ nào, cho nên chỉ phòng thủ, không né tránh hay phản công.

Nhất thời, Trần Triệu Dương giống như một quả bóng, không ngừng bị đánh ra ngoài.

Người nhà họ Ngụy nhìn thấy cảnh tượng này thì lập tức trở nên phấn chấn, căn răng nghiến lợi nhìn cảnh tượng này, chỉ mong Trần Triệu Dương bị đánh tan xác.

Hai ông lão của bộ tộc Hắc Sơn càng đánh càng sợ hãi, thực lực hai người bọn họ gộp lại mạnh hơn Trần Triệu Dương gấp trăm lần, nhưng Trần Triệu Dương lại không có phản ứng gì, theo lý mà nói, thì dù có là khối sắt, anh cũng phải bị đánh thành cái đĩa sắt rồi.

Trần Triệu Dương cực kỳ hài lòng với thể chất cường tráng của mình, anh không ngờ qua hai lần rèn luyện, cơ thể của anh lại có thể đạt đến trình độ này, xem ra vẫn phải tiếp tục rèn luyện thể xác, việc này sẽ giúp ích rất nhiều.

Đánh với hai người của bộ tộc Hắc Sơn đánh cả nửa ngày, anh cũng chỉ cảm thấy khí huyết trong người chỉ hơi dâng lên một chút, nhưng không hề bị thương.

“Sao thế? Tiếp tục đi, đừng dừng lại!”, Trần Triệu Dương cảm thấy khí thế của hai người kia bắt đầu suy yếu, anh biết, e rằng trạng thái cuồng bạo của hai người họ sắp hết rồi.

“Rút!”, hai người họ biết, nếu không đi thì có lễ bọn họ cũng sẽ đi theo bước Ngụy Đỉnh Phong.

Hai người họ lập tức đánh môt chiêu mạnh mế rồi trực tiếp chạy tách ra về hai hướng.

“Hừ, đánh xong liền muốn đi, tưởng bở!”, Trần Triệu Dương thấy hai người nọ muốn chạy thì lập tức tăng tốc độ, trong chớp mắt đã đến trước mặt một trong hai người, sau đó giơ chân đạp một cú.

Anh đá người này bay ra ngoài rồi lao về hướng của người còn lại đang chạy trốn.

Sau đó, Trần Triệu Dương lại tăng tốc độ, không đến năm giây, anh đã đuổi kịp người còn lại rồi đá người đó về chỗ cũ.

Người nhà họ Ngụy đứng xem đều cảm thấy không thể nào giải thích được, tại sao Trần Triệu Dương còn bị đánh một cách bị động vừa rồi, trong chớp mắt đã lội ngược dòng, còn hai ông lão kia thì trở thành đối tượng bị đánh.

Trần Triệu Dương đá mỗi người một cước, đá bay hai người họ về sân của nhà họ Ngụy.

“Đánh tôi lâu như vậy rồi lại muốn chạy, có phải là hơi kỳ cục quá rồi không?”, Trần Triệu Dương cười lạnh một tiếng, nhìn khí thế của hai người đang ngày càng suy yếu.

“Thăng nhóc, nếu cậu đã biết thân phận của chúng tôi thì nên biết đắc tội với chúng tôi không phải là một việc khôn ngoan đâu!”, lúc này sắc mặt của hai người họ khá bực bội, sớm biết vậy thì họ đến nhà họ Ngụy để dính vào đống rắc rối này làm gì.

Bây giờ thì hay rồi, lợi ích chưa thu được, ngược lại còn liên lụy cả hai.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi