BẢN LĨNH CHIẾN THẦN (BẢN SẮC THẦN Y)

“Không nghe rõ thì thôi vậy”, Nam Cung Yến tức giận đùng đùng đi lên lầu, để lại Trần Triệu Dương đang ngồi cười ngây ngô một mình.

“Hihi, cuối cùng thì sau cơn mưa trời lại sáng rồi. Ngày tháng tươi đẹp của mình đã đến”, Trần Triệu Dương dĩ nhiên nghe được, chỉ là lúc nấy anh không dám tin vào những gì mình nghe thấy mà thôi.

Anh nhanh chóng chạy như bay theo, sau khi lên lầu thì phát hiện cửa phòng của Nam Cung Yến quả nhiên không khoá.

“Vợ ơi, anh vào đây”, Trần Triệu Dương kiềm nén lại sự kích động trong lòng mình, nhanh chóng bước vào.

Vốn dĩ anh còn mong đợi sẽ ngắm vẻ đẹp của cô trong bộ đồ ngủ, không ngờ sau khi vào trong thì phòng trống không. Tuy anh có mắt xuyên thấu, muốn nhìn thì nhìn, nhưng những loại chuyện này, nếu không phải cần thiết thì Trần Triệu Dương cũng không thèm làm.

“Vợ ơi, vòi hoa sen ở tầng dưới bị hỏng, anh tắm chỗ của em được không?”, Trần Triệu Dương đảo. mắt, lập tức nói với Nam Cung Yến.

“Không được, anh sang phòng khác tắm đi. Ở phòng khác còn có phòng tắm đớ”, giọng của Nam Cung Yến từ trong truyền ra, nghiêm khắc từ chối.

Trần Triệu Dương bất đắc dĩ, anh chỉ còn cách quay về phòng mình, nhanh chóng tắm rửa, thay đồ ngủ rồi lao lên tầng.

Sau khi quay lại thì Trân Triệu Dương chợt ngây người ra.

Vì lúc này cô đã nằm trên giường, trùm chăn kín mít, anh không thể nhìn thấy gì cả.

Điều quan trọng nhất là dưới sàn có trải nệm, rất rõ ràng là trải cho mình đây mà.

“Vợ ơi, anh tới đây”, Trần Triệu Dương giả bộ không nhìn thấy, anh đi tới bên giường.

“Anh ngủ dưới sàn. Nếu nửa đêm anh dám lên giường, cẩn thận em cứa một dao vào anh đớ”, Nam Cung Yến hung hãn làm hành động cứa dao với Trần Triệu Dương.

“Haiz..", Trần Triệu Dương chợt cảm thấy phía dưới thật lạnh lẽo, anh vội cười nham nhở: “Vợ ơi, chúng ta đã là vợ chồng rồi, như vậy không hay lắm đâu”.

“Hở..”, Nam Cung Yến trừng mắt rồi lạnh lùng lên tiếng: “Nếu không tin thì anh cứ thử xem”.

“Được rồi. Ngủ dưới đất thì ngủ dưới đất vậy, vợ anh nói thì nhất định phải nghe”, Trần Triệu Dương bất lực, đành phải nằm dưới đất, nhưng vị trí này cũng cách rất xa giường của Nam Cung Yến.

“Vợ ơi, anh cảm thấy, anh cách em xa quá rồi. Chúng ta gần chút đi. Nếu không, có chuyện gì xảy ra anh không cách nào kịp thời tới bên cạnh em được”, Trần Triệu Dương nói như thể có lý thì chẳng Sợ.

“Nằm mơ đi, anh ngủ bên đó đi, tắt đèn", Nam Cung Yến không hề dễ dãi, từ chối thẳng thừng.

“Haiz, được rồi, giấc mơ về vợ hiền con thơ đến khi nào mới thành hiện thực đây?”, Trần Triệu Dương lắc đầu, bất lực đi tắt đèn.

Sau khi tắt đèn, anh dĩ nhiên không bỏ qua cơ hội này, trực tiếp tu luyện ngay.

Việc tu luyện lần này có thể nói là khoảng cách gần với Nam Cung Yến nhất, tốc độ hấp thu linh khí không biết nhanh gấp bao nhiêu lần so với lúc trước. Nếu không phải anh đã ba lần tôi luyện thân thể, e là lần này đan điền và kinh mạch của anh đã không chịu được rồi.

Nam Cung Yến nằm trên giường trằn trọc qua lại không ngủ được. Dù gì đây vẫn là lần đầu tiên có một người đàn ông ngủ trong phòng cô, có thể quen ngay mới lạ.

Cô không ngủ được, mở mắt nhìn thấy Trần Triệu Dương không năm ngủ, mà lại đang ngồi thiền, khiến cô cảm thấy có hơi kỳ lạ.

Nhưng thời gian trôi qua, cô cũng trở nên bưồn ngủ rồi ngủ thiếp đi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi