BẢN LĨNH CHIẾN THẦN (BẢN SẮC THẦN Y)

Sau khi Vạn Quế Chi về đến nhà thì vẫn tức đến run cả người.

Bà ta thực sự không ngờ đến, Nam Cung Minh Đức chỉ vì một tên bảo vệ quèn mà dám làm như vậy với bà ta.

Tất nhiên người khiến cho bà ta tức hơn cả chính là Trần Triệu Dương, người đã ra tay với bọn họ.

Nếu Trần Triệu Dương không ra tay thì chuyện này đã không bị làm to ra như thế, bà ta cũng sẽ không bị mất mặt và phải rơi vào kết cục tệ hại như bây giờ.

Vạn Quế Chi nghĩ lại vẫn còn kích động muốn gi ết chết Trần Triệu Dương.

Bà ta cảm thấy bị Trần Triệu Dương đánh như vậy thì sau này khi gặp người khác làm sao bà ta còn dám ngẩng cao đầu nữa chứ.

“Mẹ nó, tên bảo vệ quèn, tôi sẽ không để cho cậu yên”.

Vạn Quế Chỉ căn răng mắng.

Khi bà ta mắng Trần Triệu Dương còn suy nghĩ tìm ai để dạy cho Trần Triệu Dương một bài học.

“Mẹ, sao hôm nay mẹ tan làm sớm thế?” Ngay lúc này, cửa nhà bị mở ra, một người con trai đầu tóc nhuộm màu sặc sỡ ôm vai một người phụ nữ trang điểm lòe loẹt đi vào.

Người này chính là La Thánh Kiệt, con trai của Vạn Quế Chỉ.

“Thánh Kiệt, mẹ anh còn ở nhà, chúng ta ra ngoài thuê phòng đi”, người con gái đó nhìn Vạn Quế Chi một cái rồi nói.

“Được thôi”, La Thánh Kiệt cười, rồi chìa tay về phía bà ta nói : “Mẹ, con hết tiền rồi, cho con tiền thuê phòng đi”.

Vạn Quế Chỉ nhìn thấy con mình như vậy thì cắn răng nói: “Hết tiền rồi”.

“Hết tiền rồi?”,: “Mẹ, mẹ định lừa ai chứ? Mẹ là lãnh đạo cấp cao của công ty lớn, thu nhập mỗi tháng cũng không ít. Lần này con không cần nhiều đâu, 2000 tệ là được rồi. Số tiền này với mẹ cũng chỉ là chuyện nhỏ thôi mà”.

Nghe được lời nói của con trai mình thì bà ta lại càng tức giận.

Bà ta mắng: “La Thánh Kiệt, mẹ nói cho con biết, hôm nay mẹ sẽ không cho con tiền đâu, sau này cũng không bao. giờ cho tiền cái đứa không biết phấn đấu như con. Mẹ với bố con đã bị sa thải rồi, sau này không có tiền nữa”.

La Thánh Kiệt nghe được lời này thì không tin: “Mẹ, không thể nào, bố mẹ không phải là nhân viên kỳ cựu của công ty sao? Sao họ lại sa thải hai người được chứ”.

“Hừ, đều do một tên bảo vệ quèn mà ra”.

Vạn Quế Chi như tìm được chỗ trút giận, bà ta kể lại hết một lượt những chuyện xảy ra ngày hôm nay với La Thánh Kiệt.

Sau khi nói xong thì bà ta vừa lau nước mắt vừa n giờ cứu được bố con ra cũng không biết tốn mất bao nhiêu tiền, bố mẹ còn bị công ty sa thải nữa, thực sự là không còn tiền nữa rồi”.

La Thánh Kiệt nghe được lời này thì cắn răng mắng: “Mẹ nó, tên bảo vệ quèn này đã dám đánh bố mẹ lại còn làm cho. hai người mất việc, con sẽ không để yên cho hắn đâu. Mẹ, mẹ cứ yên tâm, con sẽ tìm người cho hắn một bài học. Còn nữa, phải bắt hắn xóa hết video đi, nếu không thì con sẽ giế t chết hẳn”.

La Thánh Kiệt nói xong thì bước nhanh ra ngoài. “Thánh Kiệt... con quay lại đây... đừng”.

Vạn Quế Chi thấy con trai mình lao ra ngoài một cách tức. giận như vậy thì gào với theo.

Nhưng La Thánh Kiệt không nghe lời bà ta nói.

Vạn Quế Chỉ nhìn theo con trai mình rời đi thì thở dài một hơi. Nhưng bà ta nghĩ lại thì đây cũng không phải là chuyện xấu gì.

Con trai mình quen biết không ít tay anh chị ở Nam Hải này, đến lúc đó cho cái tên bảo vệ quèn Trần Triệu Dương đó một bài học cũng được.

Việc Trần Triệu Dương được thăng cấp lên trợ lý cũng là chuyện của ngày mai.

Buổi chiều anh cũng không quay lại phòng quan hệ xã hội nữa mà đi thẳng đến phòng bảo vệ nghỉ ngơi.

Đến lúc tan làm thì đám Hồ Đại Quân mới kéo nhau về phòng bảo vệ.

“Anh Trần, có tin tốt đây”.

“Anh Trần, bọn tôi muốn nói với anh một chuyện động trời”.

Đám bảo vệ vừa quay lại đã nói một cách hưng phấn.

“Tin tốt gì? Có phải là công ty quyết định không thăng cấp cho tôi lên trợ lý giám đốc nữa phải không?

Trần Triệu Dương vừa ngồi dậy vừa hỏi.

Đám bảo vệ nghe được lời này thì đều nghĩ đến việc Trần Triệu Dương không muốn làm trợ lý giám đốc đến mức nào cơ chứ. Đây là chuyện biết bao tên con trai khác muốn mà không được, tên bảo vệ quèn nhà anh có được cơ hội hiếm có như vậy chắc chắn là do hương khói tổ tiên để lại.

“Không phải cái đó”, Tiểu Mao cười: “Anh Trần, người vắt cổ chày ra nước - Hồ Đại Quân của chúng ta nói là đêm nay muốn mời chúng ta đi bar uống rượu”.

“Anh Trần, anh nói xem chuyện này có được coi như là †op 10 chuyện kỳ tích của năm nay không? Người vắt cổ chày ra nước Hồ Đại Quân thế mà lại mời chúng ta đi uống rượu”.

Đám bảo vệ cười ồ cả lên.

Hồ Đại Quân thì lại nói một cách xúc động: “Các người đừng có kích động nữa, người tôi muốn mời là anh Trần, tôi phải cảm ơn anh ấy nhiêu, nhưng mà chỉ 1000 tệ quay đầu thôi nhé”.

“1000 thì 1000”.

“Có thể để một người tiết kiệm" như anh chỉ ra 1000 tệ cũng là chuyện không dễ chút nào”.

Đám bảo vệ nháo nhào cả lên. “Đi bar thật là nhàm chán”, Trần Triệu Dương lắc đầu nói.

“Anh Trần Triệu Dương, thế là anh chưa biết rồi, tối nay chúng ta đi bar nhưng là bar trên thuyền đó”.

Tiểu Mao kích động nói. “Thế thì có gì đặc biệt chứ?” Trần Triệu Dương hỏi lại.

“Chúng ta đi quán bar Dạ Mi”, một người bảo vệ đứng cạnh Tiểu Mao cười: “Tôi nói cho anh biết, bà chủ của Dạ Mị chính là người xinh đẹp nhất cái đất Nam Hải này, không ít đàn ông con trai muốn quỳ dưới váy của cô ta đâu. Buổi tối mỗi ngày, chỉ cần cô ta ở quán bar thì nhất định quán sẽ chật ních người”.

“Đúng thế, nhiều người nói là dù trong mắt bà chủ bar Dạ Mị không có rượu nhưng chỉ cần nhìn vào thì vẫn khiến người

ta say không tỉnh dậy được”.

“Chúng tôi còn nghe nói cô ta vẫn còn độc thân, nếu mà may mắn nói không chừng sẽ được cô ấy nhìn trúng, haha...

“Bình thường chúng tôi đều không dám đi, nay được Hồ Đại Quân mời thì tất nhiên là phải đi rồi”.

Đám bảo vệ nháo nhào hết cả lên.

Nhưng Trần Triệu Dương vẫn chỉ cười nhạt: “Tôi nghĩ là tôi vẫn không nên đi”.

“Tại sao?”

Hồ Đại Quân hỏi lại một cách khó hiểu.

“Nếu bị bà chủ nhìn trúng thì sao? Khi đó tôi làm sao thoát thân được đây?”, Trần Triệu Dương cười.

"Mợ”

Tiểu Mao và đám người Hồ Đại Quân bật ngón tay giữa với Trần Triệu Dương.

“Có thể sao?”

“Anh Trần, phải cho anh bãi nước tiểu vào người thì anh mới tỉnh ngộ được”.

“Để tôi đi, dạo gần đây tôi đang hỏa vượng”. Đám bảo vệ đả kích Trần Triệu Dương.

“Anh Trần, tối nay anh không đi không được, nếu anh không đi thì tên Hồ Đại Quân này chắc chắn không nhả tiền đâu”.

“Đúng thế, anh Trần, nếu anh không đi thì chúng tôi sẽ trói anh đi”.

Đám bảo vệ nhao nhao nói.

“Đi thì đi, nhưng mà nói trước nhé, nếu tối nay bà chủ Dạ Mị trói tôi lại thì các cậu nhớ cứu tôi đó”.

Trần Triệu Dương cười.

“Xem ra một bãi nước tiểu vẫn chưa giúp anh tỉnh ra được”.

“Chúng ta cùng nhau tiểu vài bãi cho anh ấy tỉnh ngộ ra?”

“Anh Trần, anh đừng chém gió nữa, mọi người đều nói bà chủ xinh đẹp lắm, bao nhiêu đàn ông con trai đều không để vào mắt thì làm sao lại coi trọng anh được chứ”.

Đám bảo vệ đả kích Trần Triệu Dương.

Trần Triệu Dương cười haha rồi giơ ngón giữa về phía họ.

“Tôi đi, được chưa? Nhưng mà mấy cậu cứ đi trước đi, tôi còn bận chút việc nữa”.

Thực ra Trần Triệu Dương rất thích bầu không khí này ở phòng bảo vệ, mọi người ở đây đều không có chút mưu mô nào.

Không giống với các phòng ban khác, mọi người đều chỉ biết nghĩ cho mình.

“Vậy cũng được, chúng ta về thay quần áo trước đi”.

“Anh Trần, anh nhớ đến sớm chút nhé, chúng tôi đợi anh”.

“Đừng có muộn quá”.

Đám bảo vệ nói rồi lần lượt tản đi.

Sau khi rời khỏi phòng bảo vệ thì họ đều như những con chó đang đến mùa động đực vậy, tất cả đều chỉ nghĩ xem tối nay có thể có được “khoảnh khắc đặc biệt” nào không.

Trần Triệu Dương đợi đến khi họ đi cả rồi thì mới lên phòng của Nam Cung Yến.

Nguy hiểm xung quanh Nam Cung Yến vẫn chưa được dỡ bỏ cho nên Trần Triệu Dương phải đích thân đưa cô về nhà an toàn mới được.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi