BẢN LĨNH CHIẾN THẦN (BẢN SẮC THẦN Y)

“Được rồi đó!"

Trần Triệu Dương nói với nhóm Hồ Đại Quân: “Đánh nữa thì tôi sợ sẽ xảy ra chuyện mất”.

Nghe Trần Triệu Dương nói tiếc nuối dừng tay.

ậy, nhóm Hồ Đại Quân mới

“Nếu anh Dương không lên tiếng thì tao phải đánh chết chúng mày”.

Hồ Đại Quân mắng.

“Toẹt!”, Tiểu Mao nhổ nước bọt vào người chúng.

“Chúng ta đi thôi”.

Trần Triệu Dương nói với nhóm Hồ Đại Quân.

“Thăng bảo vệ chó chết...”

Trần Triệu Dương còn chưa đi được mấy bước thì La Thánh Kiệt đã đứng lên gào thét: “Mày ở lại đây, tao sẽ gọi người tới, tối nay tao phải liều mạng với mày”.

La Thánh Kiệt vẫn không phục và không cam lòng.

Trước đó sáu, bảy người của hẳn ta đã đánh gục nhóm bảo vệ của Hồ Đại Quân, bây giờ một mình Trần Triệu Dương đã đánh ngã bọn chúng, hắn ta không cam lòng chút nào.

“Xem ra mày vẫn ngứa đòn rồi!”

“Chưa no đòn đúng không?”

Nhóm Hồ Đại Quân quay đầu lại nói.

Thấy vậy, La Thánh Kiệt lập tức ôm đầu ngồi xổm xuống.

“Đi thôi”.

Trần Triệu Dương nói với nhóm Hồ Đại Quân.

Bọn họ hừ lạnh một tiếng rồi mới đi theo Trần Triệu Dương ra khỏi con hẻm.

“Con mẹ nó, nếu không phải bị chúng đánh lén thì bọn tôi đã ăn được chúng rồi”.

Hồ Đại Quân vừa đi vừa nói với vẻ khó chịu.

“Sao các cậu lại tới con hẻm nhỏ này?”

Trần Triệu Dương thấy lạ nên hỏi.

“Tại cái tên vắt cổ chày ra nước Hồ Đại Quân này chứ ai”.

“Lúc bọn tôi tới quán bar thì hết chỗ, chỉ còn phòng riêng thôi. Phòng riêng rất đắt, Hồ Đại Quân tiếc tiền, sau đó chúng tôi ra ngoài thì có người nói với chúng tôi là có thể dẫn chúng tôi vào từ cửa sau rồi tìm chỗ cho chúng tôi. Hồ Đại Quân nghe vậy là lập tức đi theo mà chẳng cần suy nghĩ gì hết, ai ngờ lại là cái bẫy”.

“Liên quan gì đến tôi, tại các cậu chứ! Nghe tin tối nay bà chủ có ở đây là tên nào tên nấy cứ như chó đực, thấy có thể đi bằng cửa sau là chẳng nhớ được gì nữa”.

Hồ Đại Quân kích động nói: “Ai mà ngờ tối nay trong quán bar còn chẳng có chỗ đứng, muốn vào thì phải tìm Hoàng. Ngưu”.

“Tóm lại là tại anh keo kiệt”.

“Vắt cổ chày ra nước...

Các bảo vệ nói.

“Tối nay tôi mời anh Dương là chính, các cậu chỉ ăn hôi thôi, đừng có mà đòi hỏi cao như thế”, Hồ Đại Quân phản bác.

Trần Triệu Dương nghe bọn họ nói luôn miệng, chẳng bao lâu sau đã đi tới đầu hẻm.

Bọn họ vừa ra đến đầu hẻm thì có không ít người mang theo vũ khí xông ra khỏi quán bar Dạ MỊ.

Nhìn thấy nhóm của Trần Triệu Dương là bọn chúng lập. tức hô lên: “Là chúng nó hả?”

“Đừng để chúng chạy mất!”

Vừa nói bọn chúng vừa phi về phía này.

“Má ơi, La Thánh Kiệt gọi người tới rồi”.

“Đông quá”.

“Làm sao bây giờ?”

Nhóm Hồ Đại Quân sốt ruột hỏi.

Vừa nói, bọn họ vừa kéo Trần Triệu Dương lùi về sau. “Đứng im đó”.

Chỉ có điều mới lùi lại được mấy bước thì đằng sau vang lên giọng của La Thánh Kiệt.

“Vào trong đó thì chỉ còn đường chết, xông thẳng về phía trước đi”.

Lúc này Tiểu Mao hô lên, mọi người lại chạy ra ngoài.

Bọn họ vừa chạy ra ngoài thì bên ngoài đã bị chặn đường.

Đám La Thánh Kiệt ở đăng sau cũng chạy tới rồi.

Nhìn thấy cảnh này, hắn ta hống hách nói: “Chạy đi, để †ao xem chúng mày chạy đi đâu. Mẹ kiếp, dám đánh tao, tối nay tao sẽ giết chúng mày!”

“Tiêu rồi, tiêu rồi”.

“Lần này không thoát được nữa rồi”.

“Tối nay chúng ta sẽ chết hết ở đây mất”.

Nhìn thấy cảnh này, nhóm Hồ Đại Quân hoảng sợ nói.

Đám người trước mặt trông chuyên nghiệp hơn đám La

Thánh Kiệt nhiều, hơn nữa bọn chúng đông người, nếu đánh nhau thì bọn họ sế chẳng có phần thẳng nào hết.

“Thánh Kiệt, vừa rồi cậu gọi cho tôi, nói là có người động tới cậu, bảo tôi dẫn người tới. Bây giờ tôi gọi hết các anh em tới đây, đủ nghĩa khí chưa hả?”

Lúc này, một người đàn ông mặc quần lửng đi dép lê, ngậm một điếu thuốc, trông khá là vênh váo bước ra rồi cười nói.

Nhìn thấy gã, La Thánh Kiệt lập tức cười nói: “Anh Tiểu Mã, cám ơn anh quá. Nếu anh không dẫn người tới kịp thì lũ bảo vệ chó chết này đã chạy mất rồi”.

“Ha ha, nói cám ơn thì khách khí quá đấy. Cậu là khách VỊP trong quán bar chúng tôi, đã gọi điện tới rồi thì tất nhiên là tôi phải dẫn người ra giúp chứ”.

Tiểu Mã khẽ cười nói.

Nghe vậy, La Thánh Kiệt cảm thấy thoải mái. La Thánh Kiệt chết mê chết mệt Tô Hồng Mị, vậy nên hẳn ta suốt ngày. tới quán bar này, ngốn không biết bao nhiêu tiền. Chính vì vậy nên hắn ta mới thân với Tiểu Mã - một tên tay sai trong quán. Vừa rồi hẳn ta gọi một cuộc điện thoại là Tiểu Mã lập tức dẫn nhiều người tới như thế, khiến hắn ta cảm thấy số tiền trước kia không uổng phí chút nào.

“Nói đi, tên nào không có mắt dám đánh cậu, để tôi dạy bảo nó”.

Tiểu Mã nói rất ngầu. “Anh Tiểu Mã, chính là thăng đó. Anh có thấy thằng bảo vệ mặc đồng phục ở giữa không? Cứ đánh nó tàn phế trước đã, những thằng khác để từ từ rồi xử”.

Trần Triệu Dương đang mặc đồng phục, La Thánh Kiệt chỉ vào anh nói.

Thấy La Thánh Kiệt chỉ về phía này, nhóm Hồ Đại Quân lập tức xông lên chắn trước người Trần Triệu Dương.

“Vậy thì xử nó đi”.

Tiểu Mã quăng mẩu thuốc lá đi rồi dẫn người rảo bước về phía trước.

“Làm gì bây giờ?” “Phá vây à?” Nhóm Hồ Đại Quân hốt hoảng nói.

“Đừng hoảng”, Trần Triệu Dương khẽ cười nói: “Chúng không dám đánh đâu”.

“Anh Dương, anh có chắc không?” “Sao chúng lại không dám đánh?” “Không đánh mới là lạ”.

Nhóm Hồ Đại Quân căng thẳng nói.

Tiểu Mã dẫn người tới gần, La Thánh Kiệt đắc ý đi bên cạnh gã, lúc này trên mặt hắn ta hiện ra nét đắc ý.

Khi Tiểu Mã tới gần và nhìn thấy Trần Triệu Dương đứng trong bóng tối, gã lập tức dừng bước lại.

Giờ phút này, gã xoa mắt vì cảm thấy khó tin, đợi đến khi nhìn rõ rồi, sắc mặt của gã biến đổi hẳn.

La Thánh Kiệt không chú ý tới vẻ mặt của Tiểu Mã, hắn ta chỉ vào Trần Triệu Dương và nói một cách huênh hoang: “Anh Tiểu Mã, chính là nó, giết nó đi! Thằng này biết võ, chúng ta cùng lên đánh nó tàn phế luôn”.

“Lũ bảo vệ chó chết, tao nói cho chúng mày biết, tối nay chúng mày đều phải quỳ xuống cầu xin tao tha mạng”.

La Thánh Kiệt lại đắc ý nói với nhóm Trần Triệu Dương.

Bốp!

Chỉ có điều vừa kêu gào xong thì La Thánh Kiệt bỗng cảm thấy đầu mình bị đánh cho một cái thật mạnh, quay đầu lại

nhìn thì thấy người đánh mình chính là Tiểu Mã.

Hắn ta ngơ ngác hỏi: “Anh Tiểu Mã, sao anh lại đánh tôi, đánh bọn chúng cơ mài”

Bịch!

La Thánh Kiệt vừa dứt lời, Tiểu Mã lại đá hẳn ta ngã nhào.

Lúc này Tiểu Mã nổi cáu nói: “Đánh mày đấy! Mẹ kiếp, thắng ranh có mắt không tròng, ngay cả anh Dương cũng dám đụng tới, tao thấy mày chán sống rồi đúng không?”

Vừa nói, Tiểu Mã vừa đá cho La Thánh Kiệt mấy cú.

Đá xong, gã lập tức bước thật nhanh về phía trước, nhóm Hồ Đại Quân giơ nắm đấm lên.

“Các anh, đừng đánh mài” Tiểu Mã xoay tay cười nói.

Tiếp đó, Tiểu Mã nhìn Trần Triệu Dương cười nói: “Anh Dương, là em, Tiểu Mã đây... Ha ha...”

Hơ!

Nhìn thấy nụ cười nịnh nọt này của Tiểu Mã, nhóm Hồ Đại Quân hơi sửng sốt.

Vừa rồi gã còn hống hách như thế, lúc này lại kính cẩn nghiêng mình, đồng thời còn gọi Trần Triệu Dương là anh Dương, khiến nhóm Hồ Đại Quân ngạc nhiên trợn tròn mắt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi