BẢN LĨNH CHIẾN THẦN (BẢN SẮC THẦN Y)

Sau khi Trần Triệu Dương giết Vân Hạn Lâm, anh liền coi hai thanh đoản kiếm đó là của mình.

Dù sao đây cũng là chiến lợi phẩm thuộc về bản thân.

Cầm hai thanh đoản kiếm này trong tay, Trần Triệu Dương cảm thấy vô cùng thoải mái, có điều anh lại không biết dùng vũ khí này ra sao. Hơn nữa thanh đoản kiếm này quá ngắn, nhìn mỏng và quá nho nhã, không phù hợp với anh.

Sau khi cất hai thanh kiếm đi, Trần Triệu Dương mới ngước mắt nhìn sang đám người Tiết Nhân Phong. Đám người này hoàn toàn không cách nào chống lại sự tấn công của Tiểu Thải.

“Vù” một tiếng, Tiểu Thải đã năm trên cổ tay của Trần Triệu Dương. Trận lăn lộn lúc nấy đã khiến Tiểu Thải tiêu hao không ít, nhất là độc tố trong cơ thể nó.

Tuy mỗi lần nó chỉ tiết ra một chút độc rắn để không đến mức độc chết đám người này, nhưng cho. dù là vậy, độc tố trong cơ thể nó cũng không dễ dàng phục hồi như vậy.

“Vất vả rồi”, Trần Triệu Dương nhìn thấy dáng vẻ ủ rũ của Tiểu Thải thì đột nhiên thấy áy náy nói.

Tiểu Thải này đi theo mình cũng chưa hưởng thụ được gì, chỉ toàn phải đánh nhau mà mỗi lần đánh đều tốn rất nhiều sức lực.

“Chờ sau khi quay về, tao sẽ dùng mộc thạch bảy màu để luyện đan phá kết giới cho mày, để mày tiến hoá thêm lần nữa”, Trần Triệu Dương lập tức hứa với Tiểu Thải.

Nghe anh nói như vậy, ánh mắt ũ rũ của Tiểu Thải bỗng sáng rực lên.

“Bây giờ thì tới lượt các người rồi. Nói đi, các người muốn chết thế nào?”, Trần Triệu Dương mặt lạnh như tiền nhìn họ rồi hỏi. Hiển nhiên là anh cũng không có ý định tha cho đám người này.

Nghe Trần Triệu Dương nói vậy, sắc mặt của đám người này chợt tái mét, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của anh, rõ ràng không dám đối mặt với vấn đề này.

“Nếu đã không nói, vậy tôi chỉ đành giết các người vậy”, Trần Triệu Dương vốn không hề có ý nương tay, liền nói một cách dứt khoát.

Vừa dứt lời, trên người anh lập tức toả ra một lưồng sát khí đáng sợ, xông thẳng vào đám người kia, đương nhiên là muốn dọa cho bọn họ một phen hú vía.

Ở nơi đông người như thế này, nếu thật sự vung  dao giết người, e là không thích hợp cho lắm.

Nhưng nếu bỏ qua cho họ dễ dàng như vậy, chỉ sợ sau này ai cũng sẽ leo lên đầu anh ngồi mất.

“Cậu Trần, xin lỗi, tôi sai rồi. Cậu tha cho tôi đi. Sau này tôi không dám đối đầu với cậu nữa. Cậu nói xem, phải làm sao mới có thể tha cho tôi?”, Tiết Nhân Phong đứng ra đầu tiên, lớn giọng cầu xin.

Trần Triệu Dương vô cùng ngạc nhiên, tên Tiết Nhân Phong này là kẻ cầm đầu tới giết mình. Nhưng bây giờ lại là người đầu tiên đứng ra xin tha mạng.

Nói về không có khí phách, tên Tiết Nhân Phong này nói mình số 2 thì e rằng không có ai dám nhận là số 1.

Trần Triệu Dương không trả lời, mà vẻ mặt thản nhiên nhìn Tiết Nhân Phong. Hiển nhiên là anh muốn ông ta tự đề xuất điều kiện với mình.

Tiết Nhân Phong đương nhiên biết rằng ông ta đầu hàng như thế này, tuyệt đối sẽ khiến rất nhiều người khinh thường. Nhưng thà bị khinh thường còn hơn phải mất mạng.

Cho là Trần Triệu Dương có không dám vung dao giết người ở nơi này, nhưng muốn giết một hai mạng người thì hoàn toàn không có vấn đề gì 

Mà ông ta lại là tên đầu sỏ, nếu phải giết thì chắc chắn sẽ có ông ta trong đó.

Cho nên ông ta cần phải đứng ra bày tỏ thái độ đầu tiên. Nếu không, chờ tới lúc đó e rằng sẽ tiêu đời mất.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi