BẢN LĨNH CHIẾN THẦN (BẢN SẮC THẦN Y)

Bữa sáng này được gọi là vô cùng thịnh soạn, kết hợp giữa phong cách Hoa Hạ và phương Tây, bánh quẩy sữa đậu nành, bánh bao, bánh mì, sandwich, sữa, bánh mì không phải bánh mì thông thường mà là bánh mì được nướng theo công thức bí mật độc quyền của Trần Triệu Dương.

Cả một bàn ăn sáng đã được bày biện sẵn, trong lòng anh vô cùng hớn hở đợi Nam Cung Yến thức dậy để ăn sáng.

“Woa, hôm nay là ngày gì vậy? Bữa sáng phong phú như vậy, thật hạnh phúc quá đi mất”, Tuyên Hoàng thức dậy đầu tiên, nhìn thấy trên bàn được bày biện đầy thức ăn, cô ấy lập tức vui mừng khôn xiết, nhanh chóng chạy tới, chuẩn bị ăn ngấu nghiến.

“Đang làm gì vậy? Còn chưa rửa tay, mau đi làm vệ sinh cá nhân đi”, nhìn thấy Tuyên Hoàng trực tiếp xông đến, Trần Triệu Dương nhanh chóng ngăn lại. 

Không thể để cô nhóc này phá hỏng kế hoạch xin lỗi của mình được.

“Biết rồi”, nghe Trần Triệu Dương nói vậy, Tuyên Hoàng chợt bĩu môi, hung hăng đi về phòng làm vệ sinh cá nhân.

Nhưng đúng lúc này, Nam Cung Yến đi ra khỏi phòng, cô đã rửa mặt và trang điểm xong.

“Vợ à, em phải đi làm rồi sao? Mau lại ăn sáng đi”, Trần Triệu Dương nhìn thấy Nam Cung Yến từ trong phòng đi ra thì lập tức ân cần chào hỏi.

“Hứ, sao vậy? Đã hiểu tại sao hôm qua em lại tức giận rồi sao?”, ngay khi Nam Cung Yến đẩy cửa ra, cô đã nhìn thấy một bàn đầy thức ăn sáng.

Nhìn thấy vậy, cô không khỏi nuốt nước bột ừng ực, cô tất nhiên biết, một khi Trần Triệu Dương trổ tài nấu nướng thì nhất định sẽ ngon hơn đồ ăn nấu ở những nơi bình thường.

Vốn dĩ Nam Cung Yến thực sự không muốn để ý đến Trần Triệu Dương, nhưng bụng cô đã phản bội cô.

Có một tiếng kêu ọc ọc phát ra từ trong bụng cô, khiến Trần Triệu Dương đột nhiên liếc nhìn.

“Nhìn cái gì mà nhìn? Lẽ nào chưa thấy qua  người đẹp đói bụng sao?”, mặt Nam Cung Yến đỏ bừng lên, tức giận ngồi vào bàn ăn, trực tiếp cầm điểm tâm lên và bắt đầu ăn.

“Vợ à, đây là phiên bản thu nhỏ của tất cả những bữa sáng anh làm. Nếu đã không muốn ăn no, thì cũng không được ăn ít đâu đấy”, nhìn thấy vợ đang ngồi vào bàn chuẩn bị ăn thì Trần Triệu Dương vội vàng đi vào bếp, mang bữa sáng đã được anh dày công chuẩn bị lên.

Nam Cung Yến vốn đã cản một miếng sandwich, nhưng khi nhìn thấy đĩa điểm tâm nhỏ mà Trần Triệu Dương mang lên, mắt cô chợt sáng lên, lập tức đặt miếng sandwich đã căn một miếng xuống đĩa, rồi giật lấy đĩa điểm tâm từ tay của anh.

“Đẹp quá à, em không nỡ ăn”, Nam Cung Yến nhìn bữa sáng hình trái tim trước mặt, hai mắt sáng lên.

“Chỉ là bữa sáng thôi mà. Sau này, mỗi ngày anh cũng sẽ làm bữa sáng này cho em”, khi thấy Nam Cung Yến không nỡ ăn thì anh lập tức cưng chiều nói.

“Đây là lời anh nói đấy, không được phép hối hận”, khi Nam Cung Yến nghe thấy lời hứa của Trần

Triệu Dương, liền ngẩng đầu lên, nghiêm mặt nói.

“Ơ... Đúng vậy, không hối hận”, nhìn vẻ mặt vô  cùng nghiêm túc của Nam Cung Yến, Trần Triệu Dương chợt ngây người ra, sau đó mới phản ứng lại.

Cô chính là muốn mình luôn ở bên cạnh cô, không muốn mình gặp phải bất cứ nguy hiểm gì.

“Woa... Chị Tiểu Yến, bữa sáng của chị đẹp quá đi, thật là tinh tế, em cũng muốn nữa”, chính vào lúc bầu không khí giữa anh và cô bắt đầu có chút tiến triển thì bỗng nhiên một giọng nói đầy ngưỡng mộ vang lên.

Tuyên Hoàng hối hả chạy tới, nhìn bữa sáng tinh xảo trên bàn với ánh mắt đầy ngưỡng mộ, rồi nhìn Nam Cung Yến ra vẻ đáng thương.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi