BẢN LĨNH CHIẾN THẦN (BẢN SẮC THẦN Y)

“Mặc Uyên là truyền nhân thuật cơ quan của nhà họ Mặc, vì vậy hồ Lộc Minh của chúng ta có thể để cậu ta bố trí. Đến lúc đó hồ Lộc Minh nhất định sẽ trở thành nơi kiên cố nhất”, đương nhiên là Trần Triệu Dương không thể nói với Nam Cung Yến rằng mình có khả năng nhìn xuyên thấu được.

“Đúng vậy, không ngờ truyền nhân của nhà họ Mặc lại lăn lộn thành bộ dạng như vậy”, Nam Cung Yến có chút thương xót nói.

“Thực ra không phải vậy. Với tài nghệ của Mặc Uyên, nếu thật sự muốn kiếm tiền thì vẫn rất đơn giản. Tuy nhiên, cậu ta vẫn đang trên tinh thần đi sâu vào nghiên cứu thuật cơ quan. Đây là một nghệ nhân thực sự”, Trần Triệu Dương lắc đầu, nói với một cái nhìn ngưỡng mộ.

“Đúng là như vậy. Nếu không phải có tư chất và sự nhiệt huyết này, e rằng anh ta cũng không thể trở thành người thừa kế thuật cơ quan”, Nam Cung Yến gật đầu, cũng vô cùng tán thành nói.

“Được rồi, những việc cần phải làm đều xong cả rồi, chúng ta quay về đi”, anh thật ra rất muốn hỏi Nam Cung Yến mua sách gì, nhưng người ta không muốn nói, cho nên anh cũng không tiện hỏi.

Nghe thấy những lời của anh, trong lòng của cô chợt run lên, liếc nhìn qua những cuốn sách đã mua và thấy chúng vẫn được gói rất kỹ, điều này khiến cô thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi trở về biệt thự, Nam Cung Yến liền tự nhốt trong phòng một mình, còn Trần Triệu Dương thì bị đuổi ra khỏi phòng.

Đúng lúc Trần Triệu Dương đang buồn chán thì điện thoại đột nhiên vang lên.

“Tuyên Hoàng, có chuyện gì vậy?”, Trần Triệu Dương đột nhiên cảm thấy có chút kỳ lạ khi nhìn thấy cuộc gọi của Tuyên Hoàng, mới sớm ra cô ấy đã rời đi rồi, giờ mới gọi điện đến.

“Anh rể, cứu mạng, em gặp phải rắc rối rồi”, giọng điệu của Tuyên Hoàng trên điện thoại có chút áy náy.

“Hả? Em đang ở đâu?”, Trần Triệu Dương vội hỏi khi nghe thấy lời của Tuyên Hoàng.

“Anh rể, anh nhớ mang thêm chút tiền, hình như em gặp rắc rối rồi”, Tuyên Hoàng có chút khó khăn nói với Trần Triệu Dương.

“Trước tiên đừng lo lắng, chỉ cần là chuyện dùng tiền có thể giải quyết được thì không thành vấn đề. Em gửi vị trí đi, anh sẽ đi tìm em”, Trần Triệu Dương thở phào nhẹ nhõm khi Tuyên Hoàng nói rằng là bởi vì chuyện tiền nong. 

Sau đó Tuyên Hoàng gửi vị trí của mình cho anh, Trần Triệu Dương thầm nghĩ cũng không thể để Nam Cung Yến ở lại biệt thự như vậy, nên bèn lên lầu và giải thích lý do cho Nam Cung Yến.

Biết rằng Tuyên Hoàng đang gặp rắc rối, Nam Cung Yến không thể đọc sách nữa, ngay lập tức cùng anh đi ra ngoài và lái xe đến địa chỉ mà Tuyên Hoàng đã đưa.

Trên con phố đồ cổ ở thành phố Long Hải này, Trần Triệu Dương và Nam Cung Yến đã tìm thấy cửa hàng Tuyên Hoàng cho biết.

Lúc này lối vào cửa hàng đã có rất nhiều người vây quanh, Tuyên Hoàng đang ở trong cửa hàng với vẻ mặt lo lắng, lúc này ngoài cô ấy còn có mấy người đàn ông cường tráng chặn trước cửa.

Sau khi trò chuyện với những người xung quanh, Trần Triệu Dương và Nam Cung Yến cũng hiểu được chuyện gì đã xảy ra.

Hóa ra là Tuyên Hoàng đang đi dạo trong cửa hàng này, nhưng vô tình làm vỡ một miếng ngọc Như Ý, và ngọc Như Ý này được cho là món đồ yêu thích của lão phật gia năm xưa, báu vật trấn giữ của cửa hàng, có tên là Thông Bảo Cư.

Cửa hàng yêu cầu Tuyên Hoàng trả 10 triệu tệ, nhưng cô ấy làm gì có nhiều tiền như vậy, nên đành gọi điện cho Trần Triệu Dương và nhờ anh đến giúp đỡ.

“Cô gái này thật sự rất đáng thương, 10 triệu tệ, có đập nồi bán sắt cũng không gom đủ ấy chứ”.

“Hừi Hiện tại Lục Lão Lục càng ngày càng quá đáng rồi, ngay cả đứa trẻ như vậy cũng không buông tha nữa”.

“Trong từ điển của Lục Lão Lục không có từ “nhân từ”. Có vẻ như nhìn thấy quần áo của cô gái ấy mặc trên người có giá trị, vì vậy Lục Lão Lục mới mạnh tay như vậy”.

Ánh mắt của những người xung quanh nhìn Tuyên Hoàng đều tỏ ra thương xót và đồng cảm, nhưng không một ai bằng lòng ra mặt nói giúp.

Xem ra, Lục Lão Lục này chắc chắn cũng có chút quyền lực.

Biết là Tuyên Hoàng có khả năng bị vu cáo, sắc mặt của Trần Triệu Dương và Nam Cung Yến đều vô cùng khó coi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi