BẢN LĨNH CHIẾN THẦN (BẢN SẮC THẦN Y)

“Hừ, có gì to tát đâu chứ, cùng lắm tôi không bắt các người phải đền ngọc Như Ý nữa. Thôi, tôi phải đóng cửa rồi, các người đi da mặt Lục Lão Lục vô cùng dày, lúc này lại đi đuổi người.

“Xem ra ông không định thực hiện lời hứa của bản thân. Tốt thôi, tôi chỉ mong ông không tuân thủ lời hứa”, Trần Triệu Dương lập tức nở nụ cười, sau đó bước từng bước về phía Lục Lão Lục.

“Cậu... Cậu đừng tới đây. Nếu cậu còn bước nữa tôi sẽ báo cảnh sát đấy”, lúc này Lục Lão Lục đột nhiên nhớ tới sức chiến đấu mạnh mẽ của người này. Lão ta bị dọa sợ, hai tay run run, móc điện thoại trong túi ra, uy hiếp.

“Ông báo cảnh sát đi, cho chúng tôi đỡ phải gọi. Không biết là tội lừa đảo lên đến mười triệu tệ sẽ bị phạt tù bao lâu đây? Ba năm? Năm năm? Tôi thấy hình như là ở tù chung thân luôn đấy. Dù sao thì tôi cũng quen một số người như thế rồi mà”.

Trần Triệu Dương cười tủm tỉm nhìn ông ta, vô cùng bình tĩnh nói.

“Cậu... Cậu đúng là ma quỷ!”, nghe thấy Trần Triệu Dương nói như vậy, Lục Lão Lục đã thật sự rất hối hận. Ông ta căn bản không ngờ rằng, mình nhất thời nổi lòng tham, kết quả là chọc phải một người khủng bố như vậy. 

“Thật sao? Ngại quá, ông không còn cơ hội nữa rồi", Trần Triệu Dương cười lạnh. Đối với người như thế này, anh chỉ định trừng phạt nhẹ một chút thôi. Không ngờ lão già khốn kiếp này còn định quyt nợ.

“Chúng ta đi thôi”, Trần Triệu Dương kéo Nam Cung Yến và Tuyên Hoàng đi ra ngoài. Về phần Lục Lão Lục này, anh cũng không định tự mình ra tay, như vậy lại nể mặt ông ta quá.

“Được rồi", Nam Cung Yến và Tuyên Hoàng đều biết Trần Triệu Dương sẽ không dễ dàng bỏ qua cho đối phương như vậy. Cho nên bọn họ cũng không có dị nghị gì, chỉ đi theo Trần Triệu Dương ra bên ngoài.

Lục Lão Lục lại hơi trợn tròn mät, không hiểu tình huống lúc này là như thế nào? Không phải anh muốn tự tính sổ sao? Sao lại đi luôn rồi?

Không phải là nghĩ thông suốt rồi nên muốn tha cho lão ta chứ?

Nếu là như thế thì tốt quá.

“Cậu Trần, thật sự rất xin lỗi, suýt nữa thì đã làm liên lụy đến cậu rồi”, Từ Minh Dương tách khỏi đám người, đuổi theo Trần Triệu Dương nói.

“Thật ra ông có thể giám định giúp tôi đã là sự giúp đỡ rất to lớn rồi. Yên tâm, sau này ở thành phố Long Hải có gặp phiền phức gì thì cứ đến tìm Tăng Kim Lai là được”, Trần Triệu Dương lại không có thành kiến gì quá sâu với Từ Minh Dương này cả, đây là một người có nhân cách không tệ.

Mặc dù có lúc cứng nhắc nhưng lại không cổ hủ.

“Cảm ơn cậu Trần”, Từ Minh Dương nghe xong thì thấy rất vui mừng. Ông ta vội vã chạy tới đây, cũng không thèm để ý đến thanh danh của mình để giúp Trần Triệu Dương, không phải là vì điều này Sao.

“Thầy Từ, ông là một chuyên gia giám định báu vật, không biết ông có thể giúp tôi xem một chút không? Tôi muốn mua một món đồ”, ngay lúc Trần Triệu Dương muốn tạm biệt Từ Minh Dương thì Tuyên Hoàng lại đột nhiên nói.

Nghe thấy Tuyên Hoàng nói như vậy, Trần Triệu Dương lập tức cảm thấy phiền muộn. Trình độ giám định của mình cũng khá là tốt mà, thế mà cô ấy lại không thèm nhờ mình, cứ nhất định phải nhờ Từ Minh Dương này giúp, cô ấy lại thấy bụt chùa nhà không thiêng rồi.

Chỉ có điều, Trần Triệu Dương lại mừng rỡ vì được nhàn rỗi.

“Đó là vinh hạnh cho kẻ hèn này”, mặc dù không biết cô bé có vẻ bề ngoài xinh đẹp này là người nào của nhà họ Trần, nhưng mà Từ Minh Dương cũng không dám lạnh nhạt với cô ấy.

“Cửa tiệm phía trước kia là nơi tôi thường xuyên tới, chủ quán là một người khá tốt, chúng ta tới xem một chút nhé?”, sau đó, Từ Minh Dương dẫn nhóm người Trần Triệu Dương tới một cửa tiệm ở phía trước.

Lúc đầu Từ Minh Dương còn tưởng rằng giúp cô bé này mua đồ là một chuyện rất dễ dàng. Kết quả là không ngờ rằng Tuyên Hoàng chọn tới chọn lui, nhưng lại không có thứ gì có thể lọt vào mắt cô ấy.

“Rốt cuộc là em muốn mua cái gì? Đừng làm khó ông ấy nữa”, nhìn dáng vẻ sốt ruột kia của Từ Minh Dương, Trần Triệu Dương và Nam Cung Yến cũng không kiên nhãn nổi nữa, đành mở miệng khuyên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi