BẢN LĨNH CHIẾN THẦN (BẢN SẮC THẦN Y)

Quần chúng vây xem đều phá lên cười, dù sao thì cũng không thể giận cá chém thớt lên công chúng được. Mã Siêu này dù có bá đạo đến thế nào đi chăng nữa thì cũng đâu thể trút giận lên tất cả những người đứng ở đây được.

Nghe thấy tiếng chế giễu của những người xung quanh, Mã Siêu càng không kìm chế được sự tức giận.

“Này tên kia, tôi không cần biết anh là ai, nhưng thứ đồ nào đã lọt vào mắt Mã Siêu tôi thì anh chắc chắn phải đưa cho tôi. Thế này đi, tôi ra giá một trăm ngàn tệ mua lại cây đào mừng thọ này, mặc dù Mã Siêu tôi đây có lúc ngang ngược nhưng cũng không phải là kẻ vô lý”, đầu tiên, Mã Siêu ngang ngược ép buộc, sau đó lại đưa tiền ra để mua đồ, lại khiến cho người khác không thể nói gì thêm.

Chủ sạp quán nhỏ ở bên cạnh vốn đang vô cùng hối hận lúc này lập tức trợn tròn mắt, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: “Một trăm ngàn tệ, một trăm ngàn tệ. Thế mà vừa nãy người ta trả có một ngàn tệ mình đã đóng gói bán lại cho người ta luôn rồi. Mình đúng là kẻ đầu đất ngu nhất thế giới”.

“Một trăm ngàn tệ? Anh đang kể chuyện cười à? Lần sau muốn làm kịch hài cũng không cần tìm người khác đâu, anh cứ lên sân khấu đi là đã được giải quán quân rồi”, ban đầu những người vây xem và Mã Siêu đều cho rằng Trần Triệu Dương sẽ vô cùng vui vẻ mà đồng ý, không ngờ Trần Triệu Dương lại thẳng thừng buông lời giễu cợt.

Mọi người hiển nhiên là không ngờ rằng Trần Triệu Dương lại nói như thế, lời nói của anh khiến cho bọn họ cười phá lên vui vẻ.

“Anh... Anh chán sống rồi”, nghe Trần Triệu Dương nói mình như vậy, Mã Siêu sắp phát điên lên rồi. Sao mình lại gặp phải hạng người khó chơi như thế này chứ?

“Muốn chết", Trần Triệu Dương ngoäc ngoắc ngón tay với Mã Siêu, sau đó nói ra hai chữ này.

“Nếu một trăm ngàn tệ không bán, vậy tôi ra giá một triệu tệ, sao hả? Có bán không?”, khiến mọi người bất ngờ là Mã Siêu vừa nổi giận như vậy nhưng chỉ trong nháy mắt sau đã bình thường trở lại.

“Một triệu tệ này với người nghèo mà nói chính là một con số trên trời đấy! Bỏ ra có một ngàn tệ để mua đồ mà bán lại được với giá một triệt anh đã kiếm lời lớn rồi, nhặt được một món đồ tốt như vậy còn sót lại. Chuyện này đủ để anh khoe khoang cả đời”.

Mã Siêu không đợi Trần Triệu Dương đáp lời mà tiếp tục thuyết phục, chỉ có điều những gì anh ta nói cũng rất có lý.

Lúc này Trần Triệu Dương đã thấy hơi kinh ngạc nhìn Mã Siêu, cái tên này đúng là một nhân vật khá đỉnh đấy.

Anh ta có thể khống chế được tâm trạng của mình một cách tự nhiên như thế. Người bình thường rất khó có thể nhanh chóng tỉnh táo lại khi đang tức giận, hơn nữa còn có thể bình tĩnh phân tích sự việc, đưa ra một phán đoán tỉnh táo, quả thực là một nhân tài.

Người xung quanh nghe thấy Mã Siêu nói như vậy, tất cả đều ngẩn người ra. Một triệu tệ cơ đấy. Mã Siêu lại có thể sẵn sàng lấy ra một triệu tệ để mua thứ đồ này, như vậy chắc chắn giá trị của nó đã vượt qua một triệu tệ rất nhiều.

Nghĩ tới đây, mọi người đều tập trung nhìn về phía hộp đào mừng thọ trong tay Trần Triệu Dương.

Thế nhưng, mặc cho bọn họ có cố thế nào cũng không thể nhìn ra được đào mừng thọ bẩn thỉu đó có chỗ nào giá trị.

Chủ sạp hàng nhỏ bên cạnh đang sắp điên lên rồi, nghe thấy ba chữ “một triệu tệ” này, trong nháy mắt máu đồn lên não, ngay sau đó ngã khuyu xuống, ngất đi.

Trần Triệu Dương thấy thế thì nhanh chóng chạy tới, vươn tay ra bấm lên người ông ta một cái.

“Phù...”

Chủ sạp hàng nhỏ kia hít sâu một hơi, cuối cùng tỉnh lại nhìn thấy gương mặt của Trần Triệu Dương, ông ta rất muốn khóc. 

Tại sao lại cứu ông ta? Để ông ta ngất đi đi, ông ta không muốn đối mặt với sự thật tàn khốc này.

Tuyên Hoàng đứng bên cạnh âm thầm cảm thấy vui vẻ. Cô ấy biết thứ đồ này có lễ là Trần Triệu Dương tìm thay mình, chỉ có điều thứ này đắt quá, cô ấy không trả nổi được cho anh.

“Giá trị của thứ này anh đã biết rồi, nếu như vậy thì không cần nói nhiều nữa, có cách gì cứ lấy ra hết đi, nếu không thì tôi phải đi đây”, Trần Triệu Dương không muốn bị người khác vây xem như con khỉ thế này, thật sự là quá xấu hổ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi