BẢN LĨNH CHIẾN THẦN (BẢN SẮC THẦN Y)

Lại một dao vung lên và một miếng da rơi xuống.

Cẩu Tử đứng từ xa nhìn cảnh này cũng thấy đau đớn, cậu ta cắn chặt răng mình, không để bản thân lộ ra tiếng kêu phãn nộ.

Sau khi Hồng Thịnh cứa 7 8 nhát dao, đám võ giả xung quanh cảm thấy lạnh lẽo trong lòng, có vẻ không dám nhìn tiếp, đúng là khủng khiếp quá đi, chỉ nghĩ thôi là đã cảm thấy không chịu nổi cơn đau đớn này rồi.

“Đúng là có khí phách. Bỏ đi, tao cũng không muốn chơi nữa, kiếm tiền quan trọng. Chờ bắt được đám đồng bọn kia của mày thì tao lần lượt tính sổ với từng người bọn mày”, Hồng Thịnh đột nhiên thay đổi, sau đó nghiêm nghị nói.

“Tiếp tục đi, ông còn chưa khiến tôi kêu lên một tiếng mà, sao đã dừng lại rồi?”, Tật Phong nghe Hồng Thịnh nói vậy thì đột nhiên trong lòng dân lên cảm giác bất an. Cậu ta tiếp tục chọc tức ông ta.

“Mày không cần dùng chiêu khích tướng. Tao tỉnh táo rồi, đối phó với hạng người như mày, cứng răn là không được. Mày lại trọng tình trọng nghĩa như vậy, chờ sau khi tao bắt được đám đồng bọn kia của mày, tao lại giày vò bọn mày, để bòn mày cùng nhau kiên cường tới cùng”.

“Dù sao bây giờ mày cũng là cừu non gánh tội thay, chạy không thoát, giày vò mày khi nào mà chẳng được chứ”.

Hồng Thịnh nói xong thì thu con dao găm lại.

“Nhớ canh chừng hắn cho chặt chẽ, tao đi bắt chuột nhắt đây”, ánh mắt của Hồng Thịnh lộ ra một tia gian xảo, sau đó bóng dáng ông ta di chuyển với tốc độ nhanh rồi phóng ra ngoài.

Tật Phong thấy hành động này của Hồng Thịnh thì đột nhiên trong lòng dâng lên cảm giác bất an, cậu ta vội nhìn theo. 

Những tên võ giả kia dĩ nhiên cũng đơ ra và nhanh chóng nhìn theo

“Không xong rồi”, Cẩu Tử đang quan sát bọn họ từ xa thì bỗng hét lên, nhanh chóng chạy ra phía sau.

Cậu ta biết, mình đã bị phát hiện rồi.

Dĩ nhiên Tật Phong cũng nhìn thấy Cẩu Tử. Điều này khiến cậu ta nhất thời hơi tức tối, tên khốn này, không đưa Ưng Chuẩn và Hắc Kiện đi khỏi cho yên lành, còn chạy tới đây làm gì.

Cậu ta biết, Cẩu Tử tiêu rồi, chắc chắn sẽ bị đuổi kịp.

Phải biết là cậu ta có biệt hiệu Tật Phong, chính là vì tốc độ cậu ta nhanh, tốc độ nhanh nhất mà còn không chạy thoát chứ đừng nói cái tên Cẩu Tử này.

Quả nhiên, một lúc sau, Hồng Thịnh đã lôi Cẩu Tử tới trước mặt của Tật Phong và ném sang bên cạnh cậu ta.

“Trọng tình trọng nghĩ ha, không biết tao giày vò người anh em tốt của mày một trận, mày còn có thể chịu được không?”, sau đó Hồng Thịnh cho người cởi đồ của Cẩu Tử ra.

Lúc họ thấy những vết sẹo trên người Cẩu Tử cũng không ít hơn Tật Phong là bao. Hơn nữa nhiều vết sẹo nhìn thì thấy rất là nguy hiểm, tuyệt đối là vết thương chí mạng, thật không biết làm sao mà họ có thể sống sót nổi sau khi đã bị chấn thương nghiêm trọng như vậy nữa.

“Thật là thú vị, đúng là rất muốn biết các người rốt cuộc là ai? Nhưng, thôi đi, dù sao cũng là người chết, không quan trọng nữa”, sau đó Hồng Thịnh bịt miệng của Cẩu Tử, rồi lấy một lưới đánh cá khác nhốt cậu ta vào.

“Tiếp theo tao hỏi, mày trả lời. Nếu không trả lời, hoặc tao cảm thấy mày trả lời sai, vậy thì đừng trách tao, có lẽ cần phải cứa thêm nữa rồi?”, Hồng Thịnh nở nụ cười mang rợ và nói.

“Ông đúng là tên khốn nạn”, nghe Hồng Thịnh nói vậy, Tật Phong bình tĩnh nãy giờ bỗng nhiên hai mắt đỏ ngầu, nghiến răng nghiến lợi nói.

Còn Cẩu Tử vừa bị nhốt, vừa bị nhét vào miệng thì thấy hối hận. Cậu ta biết, nếu mình không ra, có lẽ Tật Phong sẽ không như vậy.

“Ông đáng chết”, lúc Hồng Thịnh nở nụ cười mang rợ cứa một dao trên người Cẩu Tử, Tật Phong điên cuồng gào lên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi