BẢN LĨNH CHIẾN THẦN (BẢN SẮC THẦN Y)

Cẩu Tử ở bên cạnh đang hối hận muốn chết cũng nghe thấy giọng nói này.

Sau đó hai người cùng nhau nhìn qua, đúng lúc trông thấy Trần Triệu Dương đang từng bước từng bước đi về phía bên này.

Những võ giả đứng xung quanh nhìn thấy Hồng Thịnh có thực lực mạnh nhất còn chưa kịp phản ứng đã bị người ta đánh bay ra ngoài, mà thứ đánh bay Hồng Thịnh ra ngoài lại chính là một miếng bọt biển có thể nhìn thấy được ở khắp nơi trên bến tàu.

Bọt biển là một thứ vô cùng nhẹ, thế mà lại được người ta sử dụng như một ám khí, hơn nữa còn có uy lực lớn như thế, thật sự là quá kinh khủng.

Sau khi nhìn thấy Trần Triệu Dương, ánh mắt hai người kia lập tức lộ ra vẻ mừng rỡ, nhưng ngay sau đó lại bắt đầu lo lắng.

“Ai là anh em với anh? Mau xéo đi, chúng tôi không biết anh”, trong mắt Tật Phong lúc này là vẻ mất kiên nhẫn, mở miệng nói thẳng.

“Ấy chà, thằng nhóc thối này, gan to hơn rồi, lại dám bảo không quen biết đại ca này của cậu à. Xem ra lát nữa tôi phải cho các cậu một trận ra trò mới được”, đương nhiên là Trần Triệu Dương biết bọn họ đang lo lắng điều gì, anh mới tức giận đáp.

“Thăng khốn nào thế? Dám đánh lén ông đây, có tin là ông đây sẽ chém chết mày không”, Hồng Thịnh nhanh chóng quay trở về, tức giận đùng đùng quát.

Đám võ giả kia sau khi nghe thấy Hồng Thịnh nói như vậy thì đều âm thầm cười khổ một tiếng.

Đúng là đánh lén, thế nhưng thực lực của người †a vẫn còn đang rõ rành rành ra đấy kìa.

Đến cả nhìn Hồng Thịnh một cái mà Trần Triệu Dương cũng chẳng thèm nhìn, chỉ lo cầm máu giúp hai đàn em.

“Thăng khốn kia, mày dám không thèm nhìn tao à, có tin là tao sẽ chém mày ra thành trăm mảnh không”, Hồng Thịnh thấy Trần Triệu Dương không để ý đến mình thì tức điên lên, giận dữ hét.

“Tất cả quỳ xuống, tự chặt một tay của mình rồi rời đi”, Trần Triệu Dương căn bản cũng không thèm để ý đến Hồng Thịnh, lạnh lùng nhìn về phía những võ giả kia.

Nghe Trần Triệu Dương nói như vậy, những võ giả kia lập tức sững người ra. Sau đó, ánh mắt của từng người bọn họ đều tràn ngập sự lạnh lùng nhìn về phía Trần Triệu Dương.

Nếu như một võ giả bị thiếu mất một cánh tay, vậy thì người đó cũng chẳng khác một tên vô dụng là mấy.

Cho nên, đối với yêu cầu của Trần Triệu Dương, bọn họ không thể nào chấp nhận nổi.

“Ông vừa nói cái gì?”, Trần Triệu Dương đột nhiên nhìn về phía Hồng Thịnh, vẻ bình thản hỏi. 

Tao..”, đối với câu hỏi của Trần Triệu Dương, không biết vì sao, Hồng Thịnh lại cảm thấy chột dạ, không dám đối mặt với Trần Triệu Dương.

“Hình như ông vừa mới nói là sẽ chém tôi ra thành trăm mảnh sao? Ông thích tra tấn người khác như thế, vậy thì hôm nay để tôi cho ông nếm thử mùi vị bị chém thành trăm mảnh nhé”.

Ánh mắt nhìn thẳng vào Hồng Thịnh của Trần Triệu Dương lập tức hiện lên sát khí điên cuồng.

Anh không ngờ rằng tên khốn này chính là một kẻ biến thái, dùng thủ đoạn kinh khủng như thế này để tra tấn anh em của mình. Mặc dù anh đã kịp thời ra tay để chặn chuyện này lại...

Nhưng mà anh em của mình đã bị cắt rất nhiều đao, cho nên mối thù này anh không thể không báo.

Không chỉ mỗi chuyện này, mà còn cả những người anh em của mình đã từng bị đuổi giết nữa. Anh rất muốn xem xem, là ai đã đuổi giết các anh em của anh?

Là ai đã treo thưởng cho cuộc đi săn này?

Đối với những kẻ đó, anh sẽ không bao giờ buông tha cho chúng.

Trong từ điển của Trần Triệu Dương, chỉ có bênh người của mình một cách vô lý, chứ không có kiểu giúp người không thân vì người ta có lý.

Nhìn thấy sát khí trong mắt Trần Triệu Dương, Hồng Thịnh lập tức cảm thấy cả người lạnh lẽo.

Sát khí đó rất chân thật, xuyên vào tận đáy lòng ông ta, khiến ông ta không thể phản kháng nổi.

Cần phải giết bao nhiêu người mới có thể ngưng tụ lại được sát khí như thế này đây?

“Mày không thể giết tao được, sư phụ tao là tông sư võ đạo đấy. nếu như mày giết tao thì nhất định sư phụ tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu”, Hồng Thịnh nhìn thấy sát ý trong mắt Trần Triệu Dương, ông ta biết rằng đối phương đã có ý định giết mình, nên lấy sư phụ mình ra để uy hiếp đối phương.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi