BẢN LĨNH CHIẾN THẦN (BẢN SẮC THẦN Y)

Trần Triệu Dương lưu chuyển một luồng chân khí trong cơ thể, hoá thành một lưỡi dao sắc bén, trực tiếp cắt đứt then cài cửa, đồng thời nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.

"Kết thúc rồi, đến cả một trò đùa dai thôi mà cũng thất bại, bỏ đi", khi nhìn thấy Trần Triệu Dương bước vào sau cánh cửa biệt thự, bọn họ cảm thấy một trận thất bại. Bận rộn bố trí tầng như vậy, kết quả cũng không có chút tác dụng gì với anh.

Thấy nhóm người ủ rũ cúi đầu, Trần Triệu Dương không nhịn được mà nở nụ cười.

"Sao bây giờ anh mới trở về? Gọi điện thoại cũng không nghe máy, em còn tưởng rằng anh mất tích đấy", Nam Cung Yến nhanh chóng chạy đến trước mặt Trần Triệu Dương, tức giận nói.

"Xin lỗi bà xã, đã khiến em lo lắng rồi", nhìn bộ dạng tức giận của Nam Cung Yến, trong lòng Trần Triệu Dương dâng lên một ngọn lửa, nhất là cái miệng nhỏ nhắn đang chu chu ra kia, làm cho anh bị kích thích không thôi.

Trần Triệu Dương nhanh chóng kéo cô vào lòng, tình cảm nồng nàn nhìn cô.

"Hôn một cái, hôn một cái..."

Thấy một màn trước mắt, đám người Tật Phong hưng phấn hét ầm lên, hơn nữa còn bắt đầu ồn ào.

"Ôi chao, anh làm cái gì vậy, ở đây còn có nhiều người đang nhìn đấy", bị Trần Triệu Dương ôm vào lòng, Nam Cung Yến vốn dĩ có chút ý loạn tình mê, nhưng bị đám người kia làm ồn ào, nhất thời xấu hổ, nhanh chóng chạy lên tầng.

"Không chỉnh đốn lại mấy người một chút thì tôi thật không cam lòng", nhìn món ngon đến miệng bỗng chốc không cánh mà bay, Trần Triệu Dương đen mặt, hung ác trừng mắt nhìn đám người kia.

"Đại ca, bố trí của bọn em thực sự rất kém cỏi sao?", Hắc Kiện có chút không cam lòng hỏi Trần Triệu Dương.

"Không phải rất kém cỏi, chỉ là gặp phải tôi mà thôi", lần này, anh cũng không tính sẽ thực sự đánh bọn họ.

Nghe được Trần Triệu Dương nói như vậy, bọn họ thở phào nhẹ nhõm, ít nhất, mọi cố gắng của bọn họ đều không phải là uổng phí.

"Tuy nhiên, vẫn còn không ít chỗ sơ hở, đi theo tôi, tôi sẽ chỉ ra cho các cậu xem", Trần Triệu Dương túm mấy người bọn họ ra ngoài sân, nói cho bọn họ về những sơ hở trong bố trí, bao gồm cả thuật cơ quan của Mặc Uyên. 

Đối với ý kiến của Trần Triệu Dương, bọn họ đều thực sự chú ý lắng nghe.

Sau đó, Trần Triệu Dương phạt bọn họ ra ngoài chạy bộ, không chạy đến khi nào kiệt sức thì không được dừng. Khi tất cả đều đã ra ngoài, biệt thự mới trở nên yên tĩnh.

"Trần Triệu Dương, trận quyết đấu ngày kia, anh có tự tin không?", Nam Cung Yến có chút lo lắng nhìn Trần Triệu Dương.

Hai ngày nay cô cũng đã làm một số việc, hỏi thăm một chút tin tức về Lữ Đại Vĩ, biết được thực lực của người này đã đạt tới võ đạo tông sư. Hơn nữa, phía sau còn có Thiết Quyền Tông chống lưng, chẳng may người của Thiết Quyền Tông cũng xuất hiện, sự tình cũng sẽ không đơn giản như vậy.

"Đương nhiên là không thành vấn đề, Lữ Đại Vĩ kia chính là dùng thuốc để đạt tới võ đạo tông sư, nghiêm khắc mà nói, chỉ sợ ngay cả một Tiên Thiên đỉnh cấp võ giả cũng có thể đánh bại ông ta", Trần Triệu Dương cười nhạo, nếu không phải Lữ Đại Vĩ còn nói đến quy tắc gì đó, anh đã ngay lập tức đập chết ông ta.

"Thật vậy sao? Nhưng anh mới chỉ là Tiên Thiên đại thành", Nghe được lời nói của Trần Triệu Dương, Nam Cung Yến bĩu môi, trong lòng cũng yên tâm hơn một chút. 

"Ha ha...Cho dù anh mới chỉ là Tiên Thiên đại thành, nhưng cũng có thể một đấm đập chết ông ta", Trần Triệu Dương cười lớn, ôm lấy Nam Cung Yến, đắc ý nói.

"Chỉ biết khoe khoang", đối với cái ôm của Trần Triệu Dương, Nam Cung Yến chỉ hơi vùng vãy một chút rồi cũng không giấy dụa nữa.

Trong khoảng thời gian ngắn, hai người bỗng chốc trở nên im lặng, tận hưởng khoảng thời gian yên tĩnh hiếm hoi này.

Bầu không khí trong phòng dần trở nên mập mờ, nhịp tim Trần Triệu Dương bắt đầu tăng tốc, đồng thời, anh cũng cảm nhận được Nam Cung Yến lúc này đang vô cùng thẹn thùng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi