BẢN LĨNH CHIẾN THẦN (BẢN SẮC THẦN Y)

"Bên tổng bộ nói rằng đây không phải lần đầu xuất hiện trường hợp như đội trưởng Bạch, chẳng qua trước giờ họ đều không bắt được người sống, hễ những ai bị kiểm soát tâm trí đều tự sát ngay khi bị bắt, may mà cậu Trần đã khống chế cô ấy kịp thời", Vinh Dương nói với vẻ vô cùng cảm kích.

"Nói cách khác, tổng bộ của các ông có phương pháp chữa trị?", nghe Vinh Dương nói vậy, Trần Triệu Dương nhướng mày tò mò hỏi.

"Đúng vậy, còn phương pháp chữa trị là gì thì tôi cũng không biết, nhưng nếu bên tổng bộ đã nói như vậy thì có lẽ đã có phương pháp đáng tin gì rồi", Vinh Dương biết Trần Triệu Dương muốn biết điều gì, nhưng bên tổng bộ không tiết lộ, tất nhiên ông cũng không thể cho anh biết.

"Được, hiểu rồi. Nhưng tôi mong ông hãy báo chuyện nợ tôi lên trên sau khi Bạch Thấm trở lại. Cả chuyện cô ta ám sát vợ tôi nữa, có lẽ khi Bạch "Thấm tỉnh lại rồi các ông cũng đã biết cụ thể là chuyện gì xảy ra, lúc đó nhờ ông báo lên tổng bộ giúp cho", Trần Triệu Dương nghĩ đến việc trước đây anh từng yêu cầu người của Long Tổ điều tra người đã công bố thông tin của nhiệm vụ, kết quả là chỉ Bạch Thấm có quyền hạn đó nên đành thôi. 

"Cậu Trần yên tâm, chờ sau khi đội trưởng tỉnh lại, chúng tôi nhất định sẽ cho cậu một câu trả lời về những chuyện này", nghe thấy những lời này của Trần Triệu Dương, Vinh Dương buộc phải gật đầu đồng ý.

"Được, vậy ông dẫn người đi đi", Trần Triệu Dương không cản đường nữa, nhường lối ra cho bốn người đi.

"Cảm ơn cậu Trần, à đúng rồi, còn một việc nữa. Không biết cậu có ấn tượng thế nào về Long Tổ?", Vinh Dương chắp tay cám ơn, sau đó hỏi.

"Chưa ra hình dáng gì, quá yếu, nếu người thủ hộ Ám Võng đều có thực lực ngang các ông thì thật là..., đây là lời nói thật lòng của Trần Triệu Dương, mặc dù vế sau anh không nói ra nhưng có lẽ nhóm người Vinh Dương cũng hiểu ý anh là gì.

Nghe Trần Triệu Dương nói vậy, Phạm Thanh Thanh, Vu Hòa Vĩ và Trương Hàng đều hơi tức giận nhìn Trần Triệu Dương, chỉ có Vinh Dương là gượng gạo cười.

"Thật ngại quá. Chỉ có Long Tổ ở thành phố Long Hải chúng tôi mới như vậy thôi, các đội khác xuất sắc hơn nhiều", Vinh Dương bất lực mỉm cười.

"Vậy sao? Khi nào gặp thì nhận xét sau, nhưng ông hỏi cái này làm gì?", Trần Triệu Dương thấy hơi kỳ lạ, tự dưng hỏi một câu không đầu không đuôi như vậy.

"Là thế này, không biết cậu Trần có hứng thú gia nhập Long Tổ chúng tôi không?", Vinh Dương nhìn Trần Triệu Dương với vẻ mong đợi, hỏi.

"Cảm ơn đã cất nhắc tôi, nhưng tôi quen tự do rồi, không quen bị trói buộc", Trần Triệu Dương hơi kinh ngạc, sau đó lắc đầu từ chối.

"Cậu Trần, gia nhập Long Tổ rồi sẽ được rất nhiều lợi ích, mà thật ra cũng không bị ai trói buộc cả, có cái là khi nào có nhiệm vụ phải đi làm nhiệm vụ thôi, còn lại đều ở trong tổng bộ tu luyện".

"Hơn nữa, nếu cậu gia nhập vào Long Tổ, người nhà của cậu sẽ được chúng tôi bảo vệ, ai muốn động vào họ đều phải cẩn thận suy xét lại".

"Ngoài ra, Long Tổ chúng tôi có rất nhiều tài nguyên, chỉ là phải làm hơi nhiều nhiệm vụ, nhưng nếu đủ điểm thì có thể đổi lấy rất nhiều thứ tốt, đương nhiên hầu hết đều là vật hiếm có".

Vinh Dương ra sức thuyết phục Trần Triệu Dương. Ông ấy biết anh không thiếu tiền nên không nói mấy thứ như phúc lợi hay đãi ngộ mà chỉ nói đến hai thứ lợi ích mà ông cho là Trần Triệu Dương sẽ hứng thú. 

"Vẫn là thôi đi, người nhà của tôi tự tôi bảo vệ", Trần Triệu Dương lắc đầu, vẫn không đồng ý.

"Thôi được, cậu Trần, nếu sau này cậu có suy nghĩ muốn gia nhập chúng tôi thì hãy nói một tiếng với tôi nhé", Vinh Dương vô cùng thất vọng, nhưng cũng không thể ép anh được.

Vì dù sao đối với họ, được gia nhập Long Tổ là một niềm vinh hạnh lớn lao, nhưng trong mắt Trần Triệu Dương có lẽ không phải như vậy.

Cường giả đứng trên đỉnh cao của Tam Hải, có thể chém chết võ đạo tông sư, một người siêu phàm như Trần Triệu Dương sao có thể gia nhập vào một nơi phức tạp như Long Tổ chứ.

Tiếp đó, Vinh Dương bảo những người khác mang Bạch Thấm rời khỏi biệt thự, dĩ nhiên, Trần Triệu Dương vẫn là người đưa họ ra ngoài.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi