BẢN LĨNH CHIẾN THẦN (BẢN SẮC THẦN Y)

“Thôi, để tôi tự đi mời ông Lạc Vũ”, ông Kim nghĩ lại, cảm thấy để Tân Hải đi mời ông Lạc Vũ thì không quá thỏa đáng nên quyết định đích thân đi mời.

Mà lúc này, trong đại sảnh sòng bạc lại bùng nổ. Dù sao, bọn họ được tận mắt chứng kiến kỳ tích trong giới cờ bạc. Cậu thanh niên này dùng một trăm đồng tiền cược, thắng được một trăm tỷ, nhất định là một sự tồn tại đáng sợ.

“Ông Tê, có phải nên đưa tiền cho tôi rồi không?”, Trần Triệu Dương cười híp mắt nhìn Tề Duyệt. Anh tin lần này bọn họ ra không ra tay tuỳ tiện nữa.

Lần dạy dỗ này cũng lớn đấy!

“Đầu ở đây cả, nhưng mà tôi cũng không có quyền cho cậu, chờ ông Kim tới đi”, Tê Duyệt biết, bây giờ ở trước mắt mọi người, nếu ông ta dám ăn quyt, danh tiếng của sòng bạc sẽ hoàn toàn không thể cứu lại được nữa. Nhưng mà, ông ta cũng không dám tuỳ tiện đưa cho Trần Triệu Dương.

“Được, tôi chờ ông ấy”, Trần Triệu Dương cũng không làm khó Tê Duyệt, mặc dù thua cuộc, nhưng Tê Duyệt cũng chỉ là một công cụ đánh bạc, căn bản không làm chủ được.

“Bộp bộp..”

Đúng lúc đó, một tràng võ tay vang lên từ phía cầu thang tầng hai. Ông Kim tươi cười đi xuống, võ tay chúc mừng Trần Triệu Dương.

“Đúng là anh hùng nhỏ tuổi, không ngờ trên con thuyền đánh bạc nho nhỏ này của chúng tôi, lại có một thần bài, đúng là vinh hạnh”, nụ cười trên mặt ông Kim vô cùng chân thành. Mọi người nhìn thấy thì càng khâm phục tấm lòng của ông Kim, người ta thắng cả trăm triệu cũng không hề tức giận.

“Ông Kim nói đùa rồi, tôi nào dám nhận cái danh thần bài đó chứ, tôi chỉ là một kẻ may mắn mà thôi”, Trần Triệu Dương cũng cười, khiêm tốn đáp.

“Chỉ dựa vào may mắn sẽ không thể thắng được một trăm tỷ trên thuyền của chúng tôi”, nụ cười trên mặt ông Kim vẫn không bớt đi, nói tiếp.

“Lấy thu nhập của thuyền đánh bạc, có lẽ một trăm tỉ cũng là chuyện nhỏ thôi, không gây tổn thương gân cốt được”, Trần Triệu Dương cười sáng lạn, đáp lại.

“Haha...”

Sau đó, hai người cùng nhau cười lớn, hoàn toàn không giống kẻ địch chút nào.

Thế nhưng trong lòng Tăng Kim Lai lại có dự cảm xấu. Dựa vào hiểu biết của anh ta với ông Kim, ông ta càng như vậy, càng chứng minh ông ta nhất định sẽ ra tay.

“Cậu Trần, ở nhà có chút chuyện, chúng ta phải về thôi”, nghĩ tới đây, Tăng Kim Lai đi tới trước mặt Trần Triệu Dương, nhẹ giọng nói.

Mặc dù nói nhỏ, nhưng hẳn là ông Kim cũng nghe được.

“Nếu cậu Trần còn có việc, vậy mau đi đi, khoản tiền cậu thắng là chắc chắn rồi”, đương nhiên ông Kim nghe được lời Tăng Kim Lai nói, đây cũng đúng ý ông ta. Ông ta lập tức đưa tấm séc một trăm tỷ cho Trần Triệu Dương, ngoài ra còn có một ngôi biệt thự và vài cái xe sang.

“Vậy thì, cảm ơn ông rất nhiều. À, đúng rồi, còn có năm mươi triệu em trai tôi thua ở sòng bạc của ông, trả lại cho ông vậy”, Trần Triệu Dương chắp tay, sau đó hơi cao giọng, nhất là chữ “thua” đó, nhấn rất mạnh, dù là ai cũng nghe ra trong lời nói có ý khác.

Nghe Trần Triệu Dương nói vậy, nụ cười trên mặt ông Kim hơi cứng lại, ánh mắt lóe lên tức giận. Ông ta gật đầu, để người đi thu tiền.

Những người bên cạnh vây lại, nghe được cuộc đối thoại của Trần Triệu Dương và ông Kim. Điều này khiến bọn họ đánh hơi được chút mùi vị không tầm thường. Bên trong còn có chuyện!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi