BẢN LĨNH CHIẾN THẦN (BẢN SẮC THẦN Y)

“Đến đây đi, đến làm cho tôi hối hận đi”, Trần Triệu Dương cười nhạo, tên Lạc Vũ này có sức mạnh của đại thành tông sư nhưng lại không biết cách sử dụng, kinh nghiệm chiến đấu cũng quá ít ỏi.

Thực ra, anh rất muốn nhìn thấy con át chủ bài thật sự của Lạc Vũ, dù sao thì nãy giờ đánh qua đánh lại vẫn còn chưa đã, thật vất vả mới gặp được người có thể làm đối thủ của mình, anh không muốn dễ dàng giết chết đối phương như vậy.

Lạc Vũ không nói thêm gì nữa, toàn bộ chân khí trong cơ thể ông ta điên cuồng rít gào, một luồng hơi thở đáng sợ bộc phát ra từ trên người ông ta, khiến cho sỏi đá xung quanh cũng bắt đầu run rẩy.

“Chết tiệt, như thế này cũng có chút ác liệt quá rồi”, cảm nhận được đảo nhỏ bắt đầu rung lên, Trần Triệu Dương có chút giật mình. Khí thế khiến cho cả hòn đảo rung chuyển thế này chỉ sợ đợt tấn công tiếp theo của Lạc Vũ sẽ không dễ dàng đối phó.

Phía sau, mặt biển vốn tĩnh lặng cũng bắt đầu dâng trào, sóng biển không ngừng đánh về phía đảo nhỏ.

“Không đúng, đây không phải do Lạc Vũ tạo thành”, cảm nhận được những biến động khủng khiếp, vẻ mặt của Trần Triệu Dương đột nhiên thay đổi, anh dùng đôi mắt xuyên thấu trực tiếp dò xét một vòng xung quanh đảo nhỏ, kể cả dưới đáy biển. 

“Chết tiệt, xong đời rồi”, khi Trần Triệu Dương thăm dò tới phía dưới đảo, anh đột nhiên hét lên một tiếng rồi nhanh chóng bỏ chạy, tốc độ gần như là đạt tới cực hạn.

“Trần Triệu Dương, đừng chạy, cậu không thoát được đâu”, Lạc Vũ vẫn đang ngưng tụ chân khí thì nhìn thấy Trần Triệu Dương muốn bỏ chạy, ông ta lập tức thay đổi sắc mặt, rít gào đuổi theo.

“Cái tên bệnh thần kinh này, đừng dây dưa với tôi nữa, tôi không muốn cùng ông chết trên hòn đảo này”, Trần Triệu Dương nhảy xuống biển, vừa muốn đạp lên không mà đi thì bị Lạc Vũ cấp tốc đuổi theo ngay phía sau.

Vốn dĩ tốc độ của Trần Triệu Dương không chậm hơn Lạc Vũ là bao, nhưng hiện tại là đang trên mặt biển, Lạc Vũ là một võ đạo tông sư, tất nhiên sẽ có ưu thế hơn, chỉ cần chân khí trong cơ thể ông ta không cạn kiệt thì tốc độ trên biển sẽ nhanh hơn Trần Triệu Dương.

“Phải chết chỉ có mình cậu mà thôi, nếu như cậu đã không thích đảo nhỏ này như vậy thì tôi sẽ đưa tro cốt của cậu đến một nơi khác, nhất định sẽ tìm cho cậu một nơi có phong thuỷ tốt để an táng”, ánh mắt Lạc Vũ toát ra sự điên cuồng, ông ta lớn tiếng nói với Trần Triệu Dương.

“Cút ngay cho tôi, phải chết thì cũng là chính ông tự đi tìm đường chết", đối mặt với sự dây dưa của Lạc Vũ, Trần Triệu Dương không muốn phản ứng lại, anh vận chuyển một luồng chân khí trong cơ thể, hung hãng đánh một quyền về phía Lạc Vũ, thật giống như là đang muốn liều mạng.

Lạc Vũ bị trạng thái của Trần Triệu Dương làm cho hoảng sợ, nhanh chóng né tránh.

Trần Triệu Dương không muốn cùng Lạc Vũ dây dưa, mũi chân điểm nhẹ một cái, cả người giống như một mũi tên đã rời cung, điên cuồng lao ra khỏi hòn đảo.

“Cút trở về cho tôi”, Lạc Vũ căn bản không nghĩ tới chuyện sẽ thả Trần Triệu Dương đi, nếu cho Trần Triệu Dương có thêm thời gian để trưởng thành, chỉ sợ sau này ngay cả dũng khí đối mặt với anh ông ta cũng không có. Vì thế hôm nay, cho dù có như thế nào thì ông ta cũng phải giết chết Trần Triệu Dương.

Lúc này, tốc độ của Lạc Vũ còn nhanh hơn cả Trần Triệu Dương, ông ta lập tức chặn anh lại, đồng thời tàn nhẫn tung ra một quyền.

Trần Triệu Dương không do dự, lập tức dùng tay đỡ một quyền của Lạc Vũ.

“A.”

Vốn dĩ Trần Triệu Dương còn nghĩ rằng bản thân sẽ không hề hấn gì dưới một quyền của Lạc Vũ, nhưng thật không nghĩ đến, khi chống lại một quyền này lại làm cho bàn tay phải của anh bị chấn động đến mức xé rách, cả người bị đánh bay chục mét. Dù sao thì nơi này là mặt biển, không phải ở trên mặt đất nên căn bản không thể giảm xóc gì cả.

“Nhóc con, hôm nay cậu đừng mong chạy thoát, khoanh tay chịu trói đi, tôi còn có thể cho cậu làm một khối thi thể trọn vẹn”, công kích thành công, Lạc Vũ cười lớn, mở lời khuyên Trần Triệu Dương.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi