BẢN LĨNH CHIẾN THẦN (BẢN SẮC THẦN Y)

Trần Triệu Dương bước vào phòng, thuận tay đóng cửa lại, sau đó mới nhìn về phía Bạch Thấm.

“Anh Trần, thực sự rất xin lỗi, lần trước tinh thần của tôi không tỉnh táo, suýt chút nữa đã làm anh bị thương”, Bạch "Thấm nhìn Trần Triệu Dương tiến vào, câu đầu tiên là giải thích.

“Ha ha, cô nói là làm tôi bị thương? Cô còn thiếu chút nữa gây ra chuyện lớn đấy. Được rồi, tôi tới đây không phải là để nghe cô thích, nói cho tôi tin tức về đồ vật kia đi, từ nay về sau, hai chúng ta không ai nợ ai”, Trần Triệu Dương cười lạnh, căn bản là không có ý muốn chấp nhận lời xin lỗi kia.

Tuy rằng lúc đó Bạch Thấm bị người ta khống chế, nhưng mà cô ấy suýt chút nữa đã giết chết bà xã của anh, về điểm này, anh không thể dễ dàng tha thứ như vậy được.

Nghe được lời nói của Trần Triệu Dương, trên khuôn mặt tái nhợt của Bạch Thấm lập tức hiện lên một tia tức. giận, chỉ là rất nhanh sau đó bị cô che giấu đi.

“Có chấp nhận hay không là chuyện của anh, còn xin lỗi là chuyện của tôi”, sắc mặt của Bạch Thấm cũng trở nên lạnh lùng, bực bội nói.

“Được, xin lỗi thì cũng đã nói rồi, cho tôi thứ tôi muốn đi”, Trần Triệu Dương lạnh lùng.

“Anh sốt ruột đến thế sao, được rồi, tôi đã cử người mang tài liệu đến đây, thứ lỗi, xảy ra chút chuyện, vốn đã chuẩn bị tốt nhưng tài liệu bị giữ ở tổng bộ”, Bạch Thấm hít sâu một hơi, sau đó kiên nhãn giải thích. 

“Được”, Trần Triệu Dương gật đầu rồi đặt mông ngồi xuống sô pha, lấy điện thoại ra chơi.

“Chẳng lẽ anh không tò mò chuyện gì đã xảy ra sao?”, Bạch Thấm nhìn bộ dạng của Trần Triệu Dương, nhất thời tức giận đến ngứa răng, lúc này mới mở miệng hỏi.

“Không tò mò, sự tò mò giết chết con mèo, tôi còn muốn sống lâu thêm hai năm nữa”, Trần Triệu Dương cũng chẳng thèm ngẩng đầu, trực tiếp từ chối.

“Ha, hi vọng là sau khi xem xong tài liệu anh còn có thể nghĩ như vậy”, trên mặt Bạch Thấm hiện lên vẻ gian xảo, cười tủm tỉm nói.

“Cô có ý gì?", nghe Bạch Thấm nói vậy, Trần Triệu Dương rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, nghỉ hoặc hỏi lại.

“Không có gì, anh cứ xem tài liệu rồi sẽ biết”, Bạch "Thấm lại gây khó dễ, chỉ trở về chỗ ngồi của mình rồi bắt đầu uống nước.

Nhìn thấy bộ dạng này của cô ấy, ngược lại Trần Triệu Dương cũng không nóng nảy, tiếp tục cúi đầu chơi điện thoại.

Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến một loạt tiếng bước chân, sau đó là tiếng hét giận dữ của Đoàn Thiên Thuy, cửa phòng bị một đạp đá văng.

Trần Triệu Dương ngẩng đầu lên nhìn người vừa tới, đám người này ước chừng khoảng mười mấy người, từ ngoài cửa nhìn sang thấy Đoàn Thiên Thuy đã nằm trên mặt đất giống như chó chết, không có động tĩnh. 

Cầm đầu đám người là một người đàn ông có đôi mắt hẹp dài, trên thân khoác một chiếc áo choàng, đại khái khoảng hơn ba mươi tuổi.

“Đội trưởng Bạch, chúng tôi thật vất vả mới tìm được cô, đã đến đây rồi sao không tìm chúng tôi để anh em bốn tổ được tụ họp?”, người đàn ông cầm đầu từng bước tiến vào, trực tiếp bỏ qua Trần Triệu Dương, đi đến trước mặt Bạch Thấm.

“Hừ, Tiền Tung, đừng ở nơi này mèo khóc chuột giả từ bi, tôi không tin chuyện tôi bị đánh lén anh lại không biết gì”, nhìn người vừa tới, trên mặt Bạch Thấm lập tức lộ ra vẻ bi thống cùng phẫn hận.

“Đội trưởng Bạch, cô nói gì vậy, tôi biết chuyện thảm thương mà cô gặp phải nên mới dẫn người chạy đến đây xem có thể giúp được gì hay không mà”, Tiền Tung nở nụ cười, tiến thêm vài bước về phía Bạch Thấm.

“Nếu anh còn dám tiến thêm một bước nữa, có tin tôi đánh gãy chân chó của anh không?”, Bạch Thấm lạnh lùng quát, ánh mắt lạnh như băng mang theo ý cảnh cáo.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi