BẢN LĨNH CHIẾN THẦN (BẢN SẮC THẦN Y)

Vốn dĩ Trần Triệu Dương còn muốn hỏi thêm vài chuyện cụ thể liên quan đến Long Tổ nữa, nhưng Bạch Thấm căn bản không thể tiếp lời.

Trần Triệu Dương cũng không cưỡng ép, có thể biết được như vậy, đã là vô cùng khó rồi.

“Nếu anh muốn biết nhiều thêm nữa, thật ra cũng có thể. Anh gia nhập Long Tổ, tôi có thể giải thích cặn kế từng chút một cho anh”, ánh mắt Bạch Thấm loé lên, nói.

“Đừng, tôi không có ý định gia nhập Long Tổ. Sao người Long Tổ các người đều có tật xấu, thích kéo người ta vào nhóm thế?”, Trần Triệu Dương vội vàng khoát tay, từ chối ý tốt của cô ấy.

“Anh cho rằng ai chúng tôi cũng muốn sao? Vậy cũng phải xem có thể lọt vào mắt chúng tôi hay không đã”, nghe Trần Triệu Dương trực tiếp từ chối, Bạch Thấm nhất thời tức. giận.

Chưa từng có ai từ chối lời mời vào Long Tổ dứt khoát như vậy đâu. Trần Triệu Dương này thật sự quá khinh người, cho rằng ai cũng có thể vào Long Tổ sao?

“Vậy tôi phải đặc biệt cảm kích, đặc biệt vinh hạnh sao? Ngại quá, tôi quen lười biếng, không thích bị người khác trói buộc”, bộ dạng tùy ý của Trần Triệu Dương, làm gì có chút cảm kích hay vinh hạnh nào chứ?

“Thật ra Long Tổ của chúng tôi vô cùng tốt, sẽ không cưỡng ép yêu cầu anh làm nhiệm vụ, độ tự do vẫn vô cùng cao. Anh nghĩ thêm chút đi”, Bạch Thấm giận đến ngứa răng, nhưng vì không để nhân tài chạy mất, cô ấy chỉ có thể nhịn lại mà giải thích. 

“Đúng rồi, cô còn chưa nói vì sao ban nãy lại muốn đánh Tiền Tung tàn phế. Thật ra tôi và anh ta không thù hận lớn đến vậy”, Trần Triệu Dương luôn cảm thấy cách nói chuyện của Bạch Thấm có chút kỳ lạ, nghỉ ngờ hỏi lại.

“Bởi vì sau này các người chỉ có thể là kẻ địch. Sau khi anh lấy được tài liệu thì sẽ biết”, Bạch Thấm không nói rõ, trong mắt lộ ra chút thâm ý.

“Được rồi”, Trần Triệu Dương nhún vai, không để ý nữa.

Thấy Trần Triệu Dương không thèm để ý, Bạch Thấm chỉ có thể bất đắc dĩ cười một tiếng, không nói gì thêm.

Tiếp xúc trong một thời gian ngắn, Bạch Thấm biết được, Trần Triệu Dương nhìn thì vô cùng ôn hòa, nhưng thực tế lại là người vô cùng tự phụ. Anh sẽ không nghe lời khuyên của người khác, chỉ có khi sự thật bày trước mắt anh, anh mới có thể biết được thực sự ai là kẻ địch, ai là bạn.

Quả nhiên, không lâu sau, một cô gái tóc ngắn đi từ bên ngoài vào.

“Chị, đây là tài chị cần”, cô gái đưa một tập tài dán tem tuyệt mật tới, nói với Bạch Thấm.

“Được, cảm ơn em”, nhận lấy túi tài liệu, Bạch Thấm nói cảm ơn cô gái đó.

“Chị, chị định rời khỏi Long Tổ thật sao?”, cô gái do dự một lát, sau đó hỏi, vẻ mặt hơi cô đơn.

“Ừ, đã tính xong cả rồi" Bạch Thấm nhìn Trần Triệu  Dương, rồi nói với cô gái. 

“Được rồi, chị, em tôn trọng sự lựa chọn của chị. Sau này có chuyện gì không giải quyết được, nhất định phải gọi cho em, bất kể chuyện gì, em cũng nhất định dốc hết sức. giúp chị”, cô gái gật đầu, không nói gì thêm nữa.

“Chị, em chờ chị bên ngoài”, nói xong, cô ấy đi ra khỏi phòng.

Sau khi cô gái ấy rời đi, Trần Triệu Dương hơi tò mò hỏi Bạch Thấm: “Cô muốn rời khỏi Long Tổ? Tại sao chứ?”

“Chuyện không liên quan. Đây là đồ của anh, sau này. chúng ta không ai nợ ai nữa. Anh đi đi”, Bạch Thấm không. trả lời câu hỏi của Trần Triệu Dương, trực tiếp ném túi tài liệu cho anh.

“Xem xong thì trả lại cho tôi, tôi còn phải trả lại”, Bạch "Thấm nói.

Trần Triệu Dương gật đầu, mở túi tài liệu ra, bắt đầu xem.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi