BẢN LĨNH NGÔNG THẦN

CHƯƠNG 200: HẬU THỦ CỦA LANG CÔN
Lời của Sở Vĩnh Du, Lục Côn là căn bản nghe không hiểu, hơn nữa càng không tưởng tượng được, Sở Vĩnh Du vậy mà còn có vấn đề muốn hỏi Lang Côn? Hai người bọn họ trước đó trông như chắc là không quen biết cũng không có khả năng có giao dịch gì.
Mà Lang Côn, lại hơi ngẩn ra, sau đó đã rơi vào trầm tư sâu.
Hồi lâu, mới mở miệng nói.
“Lục Côn, anh ra ngoài trước đo, tôi nói chút chuyện với anh Sở.”
Do dự một chút, Lục Côn vẫn đi ra ngoài, lúc đóng cửa rất chậm, bởi vì nói không tò mò là giả, nhưng nghe lén, đó cũng là chuyện không thể.
Sau khi cửa phòng đóng lại, Lang Côn lắc đầu, cười khổ nói.
“Anh Sở, nói thật, tôi biết chắc sẽ có một ngày bị người ta tìm tới cửa như này, lại không ngờ, là nhân vật lớn như cậu.”
Nhìn thấy Sở Vĩnh Du không lên tiếng, Lang Côn cũng là lão giang hồ rồi, lập tức hiểu rất nhiều thứ.
Đầu tiền biểu hiện tài lực của Sở Vĩnh Du, bối cảnh tuyệt đối là có gia tộc hoặc thế lực khủng bố; ngoài ra, điều kiện của ông lão người đi thuê bán đấu giá Long Mễ lần này, chỉ sau khi gặp mặt Sở Vĩnh Du thì đạt thành giao dịch, nói rõ cái gì, đã rất rõ ràng rồi, đó chính là Sở
Vĩnh Du của trước mắt, chính là một võ giả cửu phẩm, hơn nữa còn là người xuất sắc trong số đó.
Hai điều gộp lại, Lang Côn ông ta chỉ có thể hiệp, nếu không thật sự đợi Sở Vĩnh Du động thủ rồi, bản thân cho dù cộng thêm hậu thủ của điểm bán đấu giá, có thể sống tiếp hay không đều rất khó nói.
“Tổ chức đó tôi cũng không biết là gì, lúc đầu một người đàn ông đội mũ đeo khẩu trang kính râm tới tìm tôi, nói là chỉ cần tôi thu thập tin tức, sau đó đợi người đến lấy tin thì có thể mỗi tháng cung cấp ba đến năm món đồ bán đầu giá cho tôi, vậy tôi sao có thể không đáp ứng
cho được đúng không anh Sở, dù sao lý do điểm bán đấu giá Càn Khôn này của tôi có thể duy trì, cái dựa vào chính là bán đấu giá những đồ vật cổ quái quý hiếm đó, một khi nguồn hàng xuất hiện vấn đề, chuyện buôn bán coi như tiêu tùng cả.”
Sở Vĩnh Du từ từ đứng dậy, những điều Lang Côn nói là thật, quả nhiên cũng giống với những gì anh nghĩ, anh tới đây, sợ rằng chỗ này của Lang Côn, cũng sắp bị tổ chức Yêu Tà từ bỏ dùng rồi.
Sắp đi tới cửa, giọng nói của Lang Côn đột nhiên truyền tới lần nữa.
“Anh Sở!”
Ngoảnh đầu nhìn, biểu tình của Lang Côn cực kỳ giãy giụa.
“Anh Sở, tôi… tôi có thể giúp cậu tìm được người đưa tin đó, nhưng Lang Côn bạo gan, cậu bắt buộc phải nợ tôi một cái nhân tình, anh Sở đáp ứng chứ?”
Sở Vĩnh Du đã cười, từ các dấu hiệu thì thấy, Lang Côn này không những không đơn giản, hơn nữa rất có đầu óc, bây giờ xem ra thật sự không tồi, ngay cả loại tổ chức thần bí như Yêu Tà hiện tại anh chỉ tra được một phần đã đều có chút bó tay hết cách, vậy mà bị Lang
Côn vẽ ra một đường.
“Có thể, chỉ cần mọi thứ đều là thật, cho dù từ trong miệng của người đưa tin đó không lấy được bất cứ thông tin có giá trị gì, Sở Vĩnh Du tôi vẫn coi như nợ ông một cái nhân tình.”
Cắn môi, nội tâm Lang Côn đấu tranh kịch liệt, tổ chức đó, chắc chắn cũng cực kỳ không đơn giản, bản thân bây giờ phải học cách lựa chọn rồi, hơn nữa đoán chắc là một lần lựa chọn quan trọng nhất trong cuộc đời, làm không tốt, tuyệt đối khó giữ được cái mạng.
Sở Vĩnh Du không có thúc giục, con người đều phải lựa chọn, lựa cho cảm tâm tình nguyện và lựa chọn bị ép, hiệu quả cuối cùng là hoàn toàn khác nhau.
Đấu tranh năm phút, Lang Côn cuối cùng lộ ra biểu tình thả lỏng.
“Lục Côn tin cậu, vậy tôi cũng tin anh Sở.”
Nói rồi, Lang Côn từ trong túi lấy ra một chiếc túi gấm, sau đó mở ra, từ bên trong móc ra một thứ giống như con dòi màu trắng, hơn nữa còn đang động đậy.
“Anh Sở cũng biết điểm bán đấu giá Càn Khôn này của tôi chỉ thu mua những món đồ cổ quái quý hiếm, có một lần, một nông dân già đưa tới một đôi sâu, sâu đực màu đen, sâu cái màu trắng, ông ta cũng không biết là cái gì, nghe ngóng được chỗ này của tôi cái gì cũng thu
mua, cho nên đến thử vận may, chỉ cần 30 triệu, tôi nghĩ không thèm nghĩ ngợi đưa tiền cho người nông dân già đó, sau đó tôi đã tra rất nhiều thứ, cuối cùng là…”
“Tri Hấp Trùng, một loại trong cổ trùng, hoàn toàn biến mất từ triều Minh, không có ai có thể nuôi nó ra nữa. Sâu đực có thể cảm ứng vị trí của sâu cái, không ngờ vậy mà vẫn còn tồn tại.”
Lời phía sau là Sở Vĩnh Du nói, ngược lại khiến Lang Côn lại ngẩn ra.
“Anh Sở thật sự là hiểu biết rộng, tôi cũng tra rất nhiều điển tịch mới tra ra được.”
Trong Tri Hấp Trùng, đừng thấy loại sâu cái lớn cỡ con dòi, hình dạng cũng giống, nhưng sâu đực thì nhỏ đến mức mắt thường không nhìn kỹ đều không thể nhìn thấy, cơ thể còn nhỏ hơn con kiến nhiều, bám trên người của con người, căn bản không thể phát giác điều gì cả.
“Cho nên ông đem sâu đực bám trên người của người đưa tin đó rồi sao? Ông cũng biết thuật điều khiển cổ?”
Lang Côn gật đầu, cũng coi như mở ra vấn đề.
“Phải, anh Sở, sâu cái này giao cho cậu, cậu bất cứ lúc nào cũng có thể đi tìm người đưa tin này.”
Đối với chuyện Lang Côn tại sao biết thuật điều khiển cổ, Sở Vĩnh Du căn bản không quan tâm, cái anh muốn, chính là người đưa tin đó mà thôi.
Nhận lấy túi gấm, Sở Vĩnh Du trước khi ra khỏi cửa thì lần nữa lên tiếng.
“Ông chắc không biết, giữa Tri Hấp Trùng với nhau rời xa quá một nghìn km, vậy thì sâu đực và sâu cái sẽ bởi vì không thể cảm ứng được đối phương mà tự sát. Thời xưa giao thông không thuận tiện, di động trong phạm vi 1000km, người bình thường rất ít sẽ đi qua, nhưng
bây giờ có sự tồn tại của máy bay ô tô, ha ha, vận may của ông không tồi.”
Lang Côn lần thứ ba sững người, ông ta thật sự không biết Tri Hấp Trùng còn có đặc điểm này, bây giờ nghĩ lại, vẫn thật sự là vận may tốt, bản thân rất ít ra khỏi Lưu Thị, người đưa tin đó xem ra cũng không có hoạt động trong phạm vi lớn, nếu không một chuyến bay, Tri Hấp
Trùng sẽ toi đời rồi.
Khi sắp đến cửa của điểm bán đấu giá, Lục Côn thật sự có hơi không nhịn được, hỏi.
“Anh Sở, cậu thật sự không định đi từ con đường bí mật sao? Tôi biết cậu không để tâm đến những thằng hề đó, nhưng cũng lãng phí thời gian quý báu của cậu.”
Sở Vĩnh Du cười nói.
“Chỗ này của bọn họ không ngăn nổi tôi, tự nhiên sẽ ngửi mùi tiếp theo bám theo, thậm chí đến Ninh Thành cũng cực kỳ có khả năng, nếu đã như thế, tôi tại sao không sát đám phiền phức này tại đây.”
Nghe thấy lời này, Lục Côn nghĩ thấy cũng đúng, có điều, kiểu cách làm này, chỉ giới hạn trong cường giả chân chính.
Sau khi đi thang máy đi lên, dựa theo cách nói của Lục Côn, ra khỏi nông trường thì không tính là phạm vi của điểm bán đấu giá Càn Khôn rồi, cho nên Sở Vĩnh Du không có đi xe, mà cất bước đi ra ngoài.
Ra khỏi nông trường chưa đi được mấy bước, đằng trước xuất hiện một bóng người rồi, không phải là Khô Mộc lão nhân còn có thể là ai.
“Thằng nhóc, cậu ngược lại có gan, điểm bán đấu giá giống như này chắc chắn còn có con đường bí mật khác, cậu vậy mà dám ngang nhiên đi ra, ha ha, lão phu đáp ứng giữ cho cậu toàn thây.”
Lông mày của Sở Vĩnh Du hơi nhíu lại.
“Chiến thì chiến! Đâu ra lắm lời như vậy!”

Khí phách như này, bỗng chốc khiến sắc mặt của Khô Mộc lão nhân càng thêm khó coi, khí thế bắt đầu dâng lên.
Đồng thời, ở trong nông trường còn đỗ hai chiếc xe, một chiếc Mercedes-Benz G63, cô Phùng ngồi bên trong, người trung niên và Lý Uy đó, lúc này đều chăm chú nhìn hai bóng người ở ngã tư của con đường ra khỏi nông trường.
Mà trên một chiếc Jetta có hơi cũ chính là ông lão Phá Thiên, một tay còn cầm điếu thuốc, cửa xe mở ra, vẻ mặt thích thú xem kịch hay.
Sở Vĩnh Du đối Khô Mộc lão nhân, kết quả không giống, cái ảnh hưởng đến, đã không đơn giản là vận mạng của hai người bọn họ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi