BẢN LĨNH NGÔNG THẦN

CHƯƠNG 263: CẬU CHỦ, CHẠY NHANH ĐI

Hồi chiều này anh ta với ba của anh ta đi chào hỏi một ông chú liền nhìn thấy chiếc chìa khóa này, là chìa khóa một căn biệt thự mà ông chú đó vừa mới đấu giá được trong hội đấu giá, mức giá sau cùng là một trăm tám mươi mốt phẩy năm tỷ, còn nói công dụng của chiếc chìa khóa này có thể phòng trộm gì đó, may mà loại chìa khóa này vô cùng hiếm, thế cho nên tuyệt đối sẽ không nhận lầm.

Bây giờ nhìn thấy nó một lần nữa, sao có thể không kinh hãi được cơ chứ.

Có thể bỏ ra một trăm tám mươi tỷ trong một lần để mua được một ngôi biệt thự, điều kiện gia đình xem như tương đối khá, chẳng lẽ là mình đã nhìn lầm rồi hả?

Đang suy nghĩ liền nghe thấy Ngu Thư Di nói một lần nữa.

“Đúng rồi Vĩnh Du, không phải cậu muốn mua biệt thự Hồ Tâm hả? Có mua được chưa vậy, nghe nói là cạnh tranh rất lớn.”

“Mua rồi.”

Sở Vĩnh Du bình thản đáp lời, nhưng mà Phương Cao Hải ở bên cạnh thì lại bất đắc dĩ nói.

“Cậu đừng có thấy Vĩnh Du nói rất nhẹ nhàng, thật ra thì lúc đấu giá rất chấn động luôn đó, mặc dù cuối cùng cậu ấy có thể mua được căn biệt thự Hồ Tâm với cái giá một nghìn năm trăm tỷ, nhưng mà…”

Nói đến đây, vốn dĩ anh ta muốn nói chuyện Tưởng Thanh Khôn nhà họ Tưởng ở Thiên Hải, nhưng mà lời nói đến miệng lại thu hồi, nói cho Ngu Thư Di nghe thì có làm được cái gì, không có ý nghĩa gì hết.

Người nói vô tâm, người nghe cố ý, anh của Quan Phấn đã điên lên rồi.

Tin tức mua căn biệt thự Hồ Tâm với cái giá một nghìn năm trăm ba mươi tỷ đang lan truyền trong tỉnh thành, cũng không biết người mua biệt thự là thần thánh phương nào.

Phải biết là tổng tài sản nhà họ Quan của bọn họ cũng chỉ có mấy nghìn tỷ, mà người ta có thể bỏ ra một nghìn năm trăm tỷ tiền mặt trong một lần để mua biệt thự, so sánh với nhà của bọn họ căn bản cũng không phải là cùng một cấp bậc.

Hơn nữa, người chú của anh ta đã mua biệt thự, nói ra người trong phòng số hai mua biệt thự Hồ Tâm còn mua hai căn biệt thự bình thường, hiện tại kết hợp đủ loại, chẳng lẽ đây chỉ là người thanh niên có cùng độ tuổi với mình đó ư?

Trong lúc nhất thời, mồ hôi lạnh ở sau lưng chảy xuống ào ào, đồng thời bên tai cũng vang lên giọng nói của Quan Phấn.

“Anh, coi như em cầu xin anh đó, anh đi đi có được không hả, bữa tiệc lần này đối với em rất quan trọng.”

Sau khi kịp phản ứng, chàng trai trẻ vội vàng bước lên phía trước mấy bước, cười nói.

“Thật ngại quá, tôi có uống một chút rượu, lúc nãy lỡ lời, bây giờ tôi nói xin lỗi với mọi người. Đứa em trai này của tôi tuổi còn trẻ, vừa mới tốt nghiệp trở về, có chỗ nào không tốt thì tôi mong là mọi người có thể tha thứ cho nó.”

Nói xong, chàng trai trẻ liền xám xịt rời đi, Quan Phấn nhìn thấy mà đầu óc mơ hồ, không biết là trong lòng của anh trai mình đang muốn làm cái gì.

Về phần Sở Vĩnh Du và Ngu Thư Di căn bản cũng không để ý mấy chuyện này, thật ra đã quen lắm rồi.

Hai tiếng đồng hồ sau, mấy bình rượu trắng và bình rượu đỏ cũng không còn, để Ngu Thư Di không ngờ tới là đừng nhìn Quan Phấn vẫn còn trẻ, tuổi dáng vẻ trẻ trung, nhưng mà uống cũng được lắm, hiện tại đã uống một bình rượu trắng thêm hai bình rượu đỏ, hơn nữa còn không say hoàn toàn, ai cũng biết hai loại này trộn lẫn vào nhau.

“Nào nào nào, Vĩnh Du, tôi biết là uống không qua cậu, tôi nhặt được mấy cái lá cây, hai chúng ta chơi oẳn tù tì, người nào thua thì người đó ăn một lá cây.”

Sắc mặt của Ngu Thư Di đỏ bừng, nhặt được mấy cái lá cây từ dưới đất đặt ở trên bàn, làm cho Sở Vĩnh Du cảm thấy có chút bất đắc dĩ.

Anh đường đường là luyện ngục chiến thần, oẳn tù tì ăn lá cây? Nếu như chuyện này bị truyền đi thì…

Nhưng mà cũng suy nghĩ lại ở cùng với người bạn tốt nhất, sao anh có thể câu nệ nhiều chuyện như vậy.

“Được rồi được rồi, tôi cũng chơi nữa, đã rất lâu rồi tôi không ăn lá cây.”

Phương Cao Hải cũng coi như tỉnh táo một chút, ai biết là lại tranh nhau tham gia vào, về phần Quan Phấn lại còn khoa trương hơn nữa, cầm lấy hai lá bỏ vào trong miệng, vừa nhai vừa nói.

“Lá cây Chị Di nhặt, ăn thật là ngon.”

Má ơi!

Trong nháy mắt, Phương Cao Hải hít vào một ngụm khí lạnh, Sở Vĩnh Du cũng mang theo biểu cảm cổ quái.

Cái này chẳng lẽ là chỉ chó liếm trong truyền thuyết đó hả? Vì tình yêu, thật sự là cái gì cũng có thể làm được, có điều là bọn họ cũng không biết hơn phân nửa là do bởi vì uống say.

Bẹp.

Càng thú vị hơn đó chính là nghe thấy Ngu Thư Di nói như vậy, lại đột nhiên ôm Quan Phấn rồi hôn một cái trên mặt của cậu ta.

“Ban thưởng cho cậu đó, thật là biết nói chuyện, dỗ dành chị gái rất vui vẻ.”

Lần này Quan Phấn ngơ ngẩn cả người, cảm giác say rượu đều đã muốn bay hết rồi, chẳng lẽ nói đây chính là đồng ý cho cậu ta theo đuổi hả?

Lúc Sở Vĩnh Du đang bật cười chuẩn bị nâng tay lên muốn chơi với Ngu Thư Di, đột nhiên lông mày nhíu lại, chậm rãi phun ra một chữ.

“Cút!”

Ba người ngồi ở bên cạnh đều sửng sốt, thẳng cho đến khi một âm thanh khác vang lên, bọn họ mới hiểu được chữ cút đột ngột của Sở Vĩnh Du không có liên quan gì tới bọn họ.

“Thằng nhóc này quả nhiên là võ giả, thính lực không tệ.”

Người vừa mới bước vào trong sân chính là lão già ở bên cạnh Tưởng Thanh Khôn.

“Ngoan ngoãn đến gặp cậu chủ nhà tôi, nếu không tôi sẽ đánh cho cậu tàn phế, kéo cậu đi, cậu lựa chọn đi.”

Lão già đứng chắp tay, khắp khuôn mặt đều là sự kiêu ngạo, ông ta là võ giả cửu phẩm, là người bảo vệ thân cận cho Tưởng Thanh Khôn, ở tỉnh thành này căn bản sẽ không có người nào là đối thủ của ông ta.

Không có bất cứ câu trả lời nào, Sở Vĩnh Du vươn tay ra chậm rãi cầm một cái lá cây Ngu Thư Di nhặt được, sau đó cổ tay cử động rất nhỏ.

Vút!

Một khắc sau cái lá cây bay ra ngoài, giờ phút này Sở Vĩnh Du thậm chí cũng chưa từng nhìn thẳng về phía ông già đang đứng.

Phốc!

Một tiếng vang nhỏ phát ra, nương theo đó là một dòng máu vung vãi, mà ông già thì trợn mắt há hốc mồm chậm rãi cúi đầu nhìn về phía bả vai bên phải của mình, ở nơi đó có máu đang không ngừng chảy tí tách.

Máy móc quay đầu lại, dưới tác dụng của ánh đèn, vừa nhìn liền có thể thấy được ở trên cây đại thụ đằng sau lưng có một cái lá cây màu đỏ mang theo máu cắm sâu vào bên trong.

Hái lá làm bị thương người khác.

Đây chỉ là một thứ trong truyền thuyết, ngày hôm nay ông ta đã nhìn thấy, hơn nữa mình còn là người cảm nhận nó, nếu như lúc đó lá cây này bắn vào đầu của ông ta thì sao đây?

Trong lúc nhất thời, cả người của ông già cũng bắt đầu không ngừng run rẩy, trong con ngươi chỉ còn lại vẻ sợ hãi.

“Cút!”

Lần này lại nghe thấy Sở Vĩnh Du phun ra một chữ, ông già như là được đại xá, bản thân nhảy vọt một cái liền biến mất khỏi nhà ăn, nếu như không phải trên mặt đất để lại mấy giọt máu, ông ta giống như là chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Mà ba người Ngu Thư Di thì căn bản cũng không nhìn thấy lá cây bay ra ngoài cùng với một cảnh tượng rung động lòng người, còn tưởng là ông già này bị Sở Vĩnh Du quát lớn một tiếng nên chạy đi rồi.

“Chờ đã, tôi… sao tôi lại cảm thấy ông già đó có chút quen mắt vậy, nhưng mà lại không nhớ nổi.”

Phương Cao Hải buồn bực vỗ mạnh đầu, bởi vì nguyên nhân do cồn, anh ta cảm thấy có hơi quen mắt, nhưng mà anh ta lại không nhớ nổi ở đâu, cái loại cảm giác này vô cùng không dễ chịu.

“Đừng có suy nghĩ nhiều như vậy, ngày mai tôi đi rồi, Cao Hải, không phải là ngày mốt cậu cũng phải lên máy bay hả? Sau này không biết còn có thể gặp nhau được nữa không đây, tiếp tục chơi đi.”

Sở Vĩnh Du vừa mới nói xong, Phương Cao Hải suy nghĩ lại cũng đúng, nhưng mà vẫn nghiêng người qua nhỏ giọng nói.

“Vĩnh Du, tôi không biết là cậu lấy lực lượng từ đâu, nhưng mà cậu thật sự không thể khinh thường được, nhà họ Tưởng ở Thiên Hải thật sự rất khủng bố, khủng bố lắm.”

Cười một tiếng đáp lại, trên bàn rượu lại khôi phục bầu không khí hồi lúc nãy.

Rạng sáng, trong phòng khách nào đó ở nhà họ Tân, trên mặt của Tưởng Thanh Khôn lộ ra một vẻ không kiên nhẫn, tại sao đi bắt Sở Vĩnh Du mà lại lâu như thế?

Đang suy nghĩ, ông già kia liền xuất hiện, câu nói đầu tiên làm cho Tưởng Thanh Khôn ngu ngơ giao tại chỗ.

“Cậu chủ, chạy nhanh đi!”

 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi