BẢN LĨNH NGÔNG THẦN

CHƯƠNG 265: KÝ TÊN

“Cái gì? Cậu lặp lại một lần nữa.”

Ở một nơi nào đó, Tư Đồ Yến vô cùng kinh ngạc nhìn cấp dưới của mình.

“Không sai đại nhân, hiện tại là bắt đầu đi vào quá trình, chờ đến lúc chính thức công văn được phê duyệt sẽ tước đoạt quyền tham gia cuộc tuyển chọn chiến thần nước R lần cuối cùng của Sở Vĩnh Du, đúng là do anh ta đã từ bỏ.”

Sắc mặt của Tư Đồ Yến vô cùng khó coi, cứ đi qua đi lại không ngừng.

“Bỏ quyền? Sở Vĩnh Du lại bỏ quyền?”

Anh ta không dừng thì thầm, đột nhiên sắc mặt của Tư Đồ Yến lại lộ ra một nụ cười dữ tợn.

“Số lượng Long Mễ mà tôi đã hấp thụ cho dù là trong Tiên Thiên võ giả cũng khó mà gặp được đối thủ, nhiều năm nhẫn nại, xe tăng nợ máu, liền đợi đến lúc cuộc tuyển chọn chiến thần nước R cuối cùng để báo thù, thế mà Sở Vĩnh Du lại từ chối.

Ngồi xuống một lần nữa, Tư Đồ Yến đã khôi phục sự bình tĩnh trước đó.

“Sẽ không, tôi sẽ để cho Sở Vĩnh Du phải tham gia trước ngày công văn được thực thi, tôi muốn đánh bại anh ta ở trước mặt của mọi người, làm nhục anh ta, để cho anh ta nhận hết tất cả những thứ trước đó.”

Cùng lúc đó, Đông Mạc chiến thần cũng đã nhận được tin tức Sở Vĩnh Du muốn bỏ quyền, vẫn đứng trên bờ cát như cũ, nhìn biển cả mênh mông vô bờ, ánh mắt sâu thẳm không biết là đang suy nghĩ cái gì.

“Sở Vĩnh Du, cậu thật sự không cầu danh lợi hay là lại đang có chuẩn bị gì khác? Cuộc tuyển chọn chiến thần nước R cuối cùng, nếu như không có cậu vậy thì sẽ mất đi rất nhiều sự hào hứng, cái tên tiểu nhân Tư Đồ Yến cho đến bây giờ tôi không đặt cậu ta vào trong mắt.”

Ở thành phố Ninh một ngày sau, Sở Vĩnh Du nhận được thông báo của Bạch Ông, chuẩn bị đến hải môn.

Vừa mới đi ra sân liền nhìn thấy Tường Vi đang chờ ở nơi đó.

“Đi đâu vậy, để tôi đưa anh đi, thuận tiện trò chuyện một chút.”

Gật gật đầu, Sở Vĩnh Du bước vào trong xe.

“Đây chính là chiến thần nước R đó, anh thật sự từ bỏ nó hả, có quyền lực vô hạn, đãi ngộ vô hạn, còn nhiều thứ khác nữa, tôi thật sự không thể hiểu nổi.”

Biết được Sở Vĩnh Du bỏ quyền, Tường Vi cũng kinh ngạc rất lâu, có làm như thế nào cũng không nghĩ được.

“Tôi vốn dĩ không thích những thứ này, trong lòng của tôi chỉ có gia đình là quan trọng nhất, những cái khác có cũng được mà không có cũng không sao.”

Nghe thấy lời nói của Sở Vĩnh Du, xem như Tường Vi đã hiểu rồi, đến loại tình trạng như là Sở Vĩnh Du chỉ thiếu một bước là có thể bước trên đỉnh cao, nhưng mà trực tiếp từ bỏ, có lẽ thật sự chỉ có người nhà mới có thể để anh đưa ra quyết định như vậy. Huống hồ gì bản thân anh vốn chính là người như thế này, nếu như là chiến thần Tư Đồ Yến ở biên giới phía nam đột nhiên lại rời khỏi, đó mới chính là chuyện không thể tưởng tượng được.

“Anh muốn đi đâu vậy, có thể nói cho tôi biết được không?”

“Đến Hải Môn.”

Tường Vi còn muốn hỏi đến hải môn làm cái gì, nhưng mà lời đến khóe miệng thì liền vội vàng thu về, đồng thời hơi kinh ngạc, mình bị gì vậy chứ? Nhiều chuyện quá đi thôi.

Sau đó liền im lặng, mãi đến sân bay, Tường Vi mới nói một tiếng hẹn gặp lại.

Lên máy bay, Mã Trạch đặt cho anh khoang hạng nhất, trong khoang hạng nhất của chiếc máy bay này cộng thêm Sở Vĩnh Du cũng chỉ có bốn người.

Trong đó có một người phụ nữ dáng người đầy đặn đeo khẩu trang và kính râm, trước đó đã thấy Sở Vĩnh Du trong phòng chờ vip, bây giờ lên máy bay cuối cùng cũng đã tháo vật dụng che chắn xuống.

Ánh mắt vừa thoáng nhìn qua, Sở Vĩnh Du lại rơi vào trầm tư.

Nhớ kỹ hai tuần trước có một lần ở nhà xem tivi với vợ Đồng Ý Yên, là một chương trình tạp kĩ, lúc đó có một ngôi sao nữ xuất hiện, Đồng Ý Yên chỉ vào rồi nói.

“Vĩnh Du, ngôi sao nữ này là Hồng Đô Linh, năm ngoái nổi tiếng vô cùng nhanh chóng, là một cô gái có tài, mấy ca khúc đều là do tự mình sáng tác, giọng hát cũng vô cùng kì ảo trong trẻo. Nếu như có rảnh thì anh có thể nghe cô ta ca một chút, rất êm tai đó.”

Bây giờ xem ra dường như là người phụ nữ này chính là Hồng Đô Linh, bộ dạng không kém bao nhiêu so với trong chương trình tạp kỹ.

Hiếm khi vợ của mình mới có lòng yêu mến rõ ràng như thế, lần này còn trùng hợp gặp được, là đàn ông, sao có thể không cho vợ mình một niềm vui được chứ.

May mà lúc này máy bay đang đợi mệnh lệnh quản chế của hãng hàng không, ngay cả đường băng cũng không thể tiến vào, Sở Vĩnh Du trực tiếp đi tới.

“Xin chào, xin hỏi cô là Hồng Đô Linh có đúng không?”

Hồng Đô Linh với mái tóc ngắn và khuôn mặt sạch sẽ đang nhìn bên ngoài cửa sổ nghe thấy âm thanh thì quay đầu nhìn thoáng qua Sở Vĩnh Du.

“Đúng vậy.”

“À, vợ của tôi rất thích cô, có thể làm phiền cô ký tên lên trên tấm ảnh được không? Có thể cho tôi một tấm ảnh không? Nếu không thì tôi mua cũng được.”

Lời này vừa mới nói ra, cậu thanh niên luôn đứng quan sát ở một bên lúc này lại đi tới.

“Xin lỗi, xin anh đừng quấy rầy cô Hồng Đô Linh, tối hôm qua cô ấy đã xem kịch bản cả một đêm nên rất mệt mỏi rồi, cần phải nghỉ ngơi.”

Xã hội hiện tại không còn giống như trước đó nữa, có thể ngồi khoang hạng nhất là người không phú thì quý, mà bây giờ khoang hạng nhất đã không còn là nơi đặc biệt dành cho người có tiền, mấy người thuộc giai cấp bình thường cắn răng cũng có thể mua được.

Huống hồ chi máy bay vẫn còn chưa bay, cũng không phải là bay ra nước ngoài, khoang hạng nhất động một tí cũng mấy chục triệu.

Cho nên người thanh niên coi là Sở Vĩnh Du đang theo đuổi thần tượng, là người đại diện, đương nhiên phải đi tới ngăn cản.

“Anh Hoa, không có việc gì đâu, đúng lúc em cũng có một tấm ảnh.”

Ánh mắt của Hồng Đô Linh nhìn Sở Vĩnh Du vô cùng thanh tịnh, nói xong lại lấy một tấm ảnh từ trong túi xách của mình, ký tên xong rồi thì đưa tới.

“Cảm ơn cô.”

Sở Vĩnh Du rất cảm kích, vậy thì trở về xem như có thể cho vợ mình một niềm vui bất ngờ rồi.

Nhìn Sở Vĩnh Du trở lại chỗ ngồi ngồi xuống, cậu thanh niên anh Hoa bất đắc dĩ nói với Hồng Đô Linh.

“Đô Linh, em không thể phân phát lòng tốt lung tung được, một đường đưa ra bao nhiêu tấm ảnh rồi, không thể có fan hâm mộ đến nói muốn em liền cho người ta. Anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi, em phải có ý thức minh tinh, cho dù có gần người thường thì cũng phải mang theo một chút kiêu ngạo, đây mới chính là con đường chuẩn xác nhất.”

Mỉm cười, Hồng Đô Linh tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ, anh Hoa trợn trắng mắt, lại trở về vị trí của mình một lần nữa.

Hồng Đô Linh cũng coi như là một cô em họ bà con xa của anh ta, cũng chính là anh ta đã tìm kiếm được tài năng ca hát của Hồng Đô Linh, nâng lên từng bước một. Đáng tiếc là cô ta quá lương thiện, anh ta có dạy dỗ như thế nào nhưng mà có nhiều thứ cô ta cũng không học được.

“Cô chính là Hồng Đô Linh đó hả, bộ dạng không tệ nha, nước hoa cũng là mùi hương mà tôi thích, như thế nào, tối nay nể mặt ăn một bữa cơm với tôi đi?”

Âm thanh đột ngột vang lên, trong khoang hạng nhất có bốn người, người thanh niên còn lại mang một cái đầu màu vàng, từ trên xuống dưới đều là quần áo đắt tiền, chắc chắn là một người có tiền, giờ phút này lại đứng ở bên cạnh Hồng Đô Linh và không ngừng đánh giá.

Mấu chốt là ánh mắt của anh ta lại không hề kiêng kị cái gì cả, bên trong tràn ngập dục vọng trần trụi làm cho Hồng Đô Linh cảm thấy không thoải mái.

“Xin lỗi, tôi không quen anh.”

Anh Hoa thấy vậy thì cũng chạy tới một lần nữa, đang muốn mở miệng, người thanh niên đã đột nhiên chỉ vào cái mũi rồi nói.

“Anh ngậm miệng lại, anh chắc là người đại diện của Hồng Đô Linh có đúng không, lần này các người đến hải môn là bởi vì đến hát cho sòng bạc cao cấp vừa mới được khai trương.”

Nghe thấy lời nói của người trẻ tuổi, anh Hoa cười nói.

“Thưa anh, mong anh đừng quấy rầy cô Hồng, cô ấy thật sự cần phải nghỉ ngơi.”

Khinh thường cười một tiếng, lại nhìn Hồng Đô Linh lần nữa, người trẻ tuổi nói.

“Đừng cho là tôi xem áp phích quảng cáo hoặc là tin tức mới biết, sai rồi, sòng bạc đứng đầu là do nhà họ Lục chúng tôi đã mở, các người cũng là do nhà họ Lục chúng tôi mời đến.”

“Nhớ kỹ, nếu như cô không đồng ý đến bữa tiệc này, thế thì Lục Chấn tôi sẽ để các người không thể bước ra được khỏi hải môn.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi