BẢN LĨNH NGÔNG THẦN

CHƯƠNG 417: CƯỢC TIN TƯỞNG MỘT LẦN

Sở Vĩnh Du vừa dứt lời, Cửu Tà đã xua tay nói.

“Tôi không đánh đâu, cậu có thể xem tôi là người thận trọng nhất, à không, là người lo lắng nhất trong thập đại Tà Tính, tôi không phải là đối thủ của cậu.”

Trước đây Cửu Tà vốn đã nghĩ như thế, nên lần trước mới liều lĩnh chạy trốn, cộng thêm lúc nãy Sở Vĩnh Du đã đánh chết Địa Sát Số 36, càng làm ông chắc chắn hơn.

Bởi vì ông muốn giết Địa Sát Số 36 cũng không thể nhẹ nhàng dùng hai đầu ngón tay như thế, hơn nữa còn không phóng Tiên Thiên Chi Khí, như vậy đã đủ chứng minh rồi.

Sở Vĩnh Du nghe ông nói vậy thì bật cười.

“Thật thú vị, tôi đã giết mấy Địa Sát, ai cũng cực kỳ kiêu ngạo, theo lý mà nói, lẽ ra thập đại Tà Tính phải kiêu ngạo hơn, nhưng ông lại cho tôi thấy mặt hiếm thấy.”

Cửu Tà lắc đầu nhìn Sở Vĩnh Du, sau một hồi ngẫm nghĩ, quả thật đây là mặt đầu tiên của ông.

“Nói thật, tôi cũng rất tò mò về cậu, một người từng bị Yêu Tà xem thường, lại từng bước trưởng thành đến mức cần phải cử thập đại Tà Tính ra tay, tôi luôn có trực giác, nếu một ngày nào đó, cậu tìm thẳng đến Yêu Tôn, tôi cũng không kinh ngạc.”

“Nói vậy là ông đã tình nguyện nói cho tôi biết một số bí mật của Yêu Tà? Chẳng hạn như đại bản doanh đang ở đâu?”

Cửu Tà nghe vậy thì sắc mặt trở nên trịnh trọng.

“Sở Vĩnh Du! Nơi đây có một thứ cực kỳ quan trọng với tôi, tôi phải lấy được nó để đi làm một chuyện, có lẽ sẽ mất khoảng một tháng, nếu lần này cậu có thể thả tôi đi, thì một tháng sau, tôi sẽ tới tìm cậu, nói cho cậu biết mọi chuyện về Yêu Tà mà tôi biết, cũng như những lời đồn đại mà tôi từng nghe qua, tôi nhất định sẽ không giấu giếm về Yêu Tà, lúc đó tôi sẽ nói hết những gì nên nói, chỉ mong cậu có thể giữ lại thi thể, cho tôi một chiếc quan tài và một nấm mồ.”

Dứt lời, Cửu Tà bắt đầu trở nên căng thẳng, nói thật, yêu cầu này hoàn toàn là hy vọng xa vời, với thái độ đuổi cùng giết tận của Sở Vĩnh Du với Yêu Tà, thì khả năng đáp ứng điều kiện để ông rời đi, gần như bằng không.

Một lúc sau, Sở Vĩnh Du mới giãn lông mày.

“Ông trả lời tôi một câu thì tôi sẽ đồng ý thả ông đi, Yêu Tà đi khắp nơi bắt cóc những đứa trẻ đó để làm gì?”

Cửu Tà thầm thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt thoáng qua tia giận dữ, mặc dù rất nhanh nhưng vẫn bị Sở Vĩnh Du bắt được, trong lòng anh không khỏi tò mò.

Một thành viên tổ chức làm nhiều chuyện xấu xa tội ác tày trời, lại tức giận khi nghe thấy câu hỏi này? Thật hiếm thấy.

“Đó là mệnh lệnh của Tà Tính số 4, ngoài võ công cao cường, thì IQ của ông ta cũng cao một cách lạ thường, ông ta là nhà hóa học kiêm toán học, vật lý, y học vân vân, nên mấy đứa trẻ bị bắt cóc đều là để tên súc sinh đó làm thí nghiệm!”

Lúc nói ra vế cuối, trong người Cửu Tà càng tỏa ra luồng sát khí.

“Chỉ để bản thân làm thí nghiệm? Đúng là tên súc sinh, ông đi đi, đừng quên những lời ông đã nói.”

Cửu Tà vô cùng chấn động nhìn Sở Vĩnh Du.

“Cậu… cậu thật sự muốn thả tôi đi? Chẳng lẽ cậu không sợ tôi lật lọng, biệt tăm biệt tích à?”

Sở Vĩnh Du không trả lời câu hỏi này, mà xoay người rời đi, đời người đôi lúc cũng phải đánh cược, thập đại Tà Tính này có thể trở thành người đứng đầu tổ chức thần bí như Yêu Tà, anh không cho rằng dù anh phóng hết sát khí của Bạch Khởi thì Cửu Tà sẽ thật sự mở miệng, có lẽ ông ta vẫn còn chút thủ đoạn mà anh không biết, nếu đã như thế, tại sao anh không chọn đánh cược một lần.

Hôm sau, ở Thiên Vị Thực Phủ, ông chủ Vương đang đi qua đi lại trong văn phòng với vẻ mặt sốt sắng.

“Ông chủ, không sao đâu, ông cứ yên tâm.”

Phát đứng bên cạnh an ủi, ông chủ Vương bỗng tát vào mặt anh ta.

“Cậu câm mồm ngay cho ông! Cả ba người đều không liên lạc được, mà cậu lại nói với ông là không sao đâu? Chắc chắn đã xảy ra chuyện rồi.”

Ông đã quen biết anh Sa nhiều năm, chẳng lẽ lại không hiểu anh ta? Giờ điện thoại ba người đều không liên lạc được, sao có thể không xảy ra chuyện?

Chẳng lẽ Sở Vĩnh Du đó thắng rồi? Không, không thể nào, tuyệt đối không thể nào.

Rầm!

Đúng lúc này, cửa phòng bị đá bay, mười mấy người hùng hổ xông vào, rồi Ngô Tiêu Tiêu và Ngô Siêu cũng xuất hiện.

Ông chủ Vương nhìn thấy Ngô Siêu thì thở phào nhẹ nhõm, vội đi tới chào hỏi.

“Cậu Ngô! Sao cậu lại tắt máy vậy, anh Sa đâu?”

Ngô Siêu nhấc chân đá vào bụng ông chủ Vương, lạnh lùng nói.

“Ông kéo tôi xuống nước rồi, họ Vương kia nghe cho rõ đây, hôm qua anh Sở đã nói ông chuẩn bị chi phiếu 300 tỷ, rồi đóng cửa Thiên Vị Thực Phủ, chẳng lẽ ông xem đó là lời gió thoảng bên tai.”

Cái gì?

Ông chủ Vương ôm bụng được Phát đỡ dậy, cả người sắp phát điên rồi.

“Chuyện này… cậu Ngô! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Anh Sa đâu? Tôi muốn đi gặp anh Sa.”

“Anh Sa? Anh ta chết rồi.”

Anh Sa chết rồi? Ông chủ Vương lảo đảo dựa vào bàn làm việc, ánh mắt tràn ngập vẻ không dám tin.

Anh Sa lợi hại như vậy, cũng là chỗ dựa duy nhất của ông hiện nay lại chết rồi? Ngoài Sở Vĩnh Du ra thì còn ai có thể giết chết anh ta.

Ngô Tiêu Tiêu nhìn ông bằng ánh mắt sắc lẹm.

“Họ Vương kia, vì ông mà em trai tôi suýt mất mạng, tôi chỉ cho ông năm phút để chuẩn bị những thứ này, nếu không phải anh Sở nhân từ, thì giờ ông đã sớm đi xuống âm phủ đoàn tụ với anh Sa đó rồi.”

Câu nói này đã thức tỉnh ông chủ Vương, ông giật mình bắt đầu bận rộn.

“Vâng vâng! Tôi sẽ chuẩn bị ngay, cảm ơn anh Sở đã tha mạng cho tôi, cảm ơn anh Sở, tôi hứa sẽ biến mất khỏi Tỉnh Thành, tôi xin hứa.”

Anh Sa chết rồi, ông đâu dám ở lại Tỉnh Thành nữa? Ngộ nhỡ ngày nào đó Sở Vĩnh Du đổi ý, nói không chừng ông còn có thể bỏ mạng trong mơ.

Thiên Hi Các, sau một ngày một đêm bận rộn sửa chữa, cuối cùng đã mở cửa trở lại, đúng như câu rượu ngon không sợ hẻm sâu, vừa mở cửa mà giữa trưa đã chật kín rồi.

Sở Vĩnh Du cũng đang ở đây, nếu anh đã giải quyết chuyện này, tất nhiên phải làm cho sạch sẽ.

Anh đang đứng ở cửa thì thấy Ngô Tiêu Tiêu dẫn Ngô Siêu tới.

“Anh Sở, đây là chi phiếu của họ Vương kia, em đã kiểm tra rồi, không có vấn đề gì, ngoài ra, em thật sự cảm ơn anh đã cho em trai em cơ hội làm người lần nữa, nếu nó dám tái phạm, em…”

“Cậu đừng nói nữa, bản thân cậu ta biết rõ hậu quả tái phạm, nên hai người đi đi.”

Sở Vĩnh Du nhìn chi phiếu 300 tỷ này, sau khi chào Thư Di một tiếng thì quay về nhà.

Đêm đó, Đồng Ý Yên trở về, ăn tối xong thì cùng Hữu Hữu xem TV, rồi chợt nói với Sở Vĩnh Du.

“Vĩnh Du, gần đây anh có rảnh không? Công ty chúng em đã tiếp nhận kế hoạch hỗ trợ một vùng núi nghèo khó, em định đích thân tới đó khảo sát thực địa, sẵn tiện chứng thực việc sử dụng quỹ, anh cũng biết em luôn muốn làm việc thiện sau khi có tiền mà.”

Sở Vĩnh Du cười nói.

“Ồ? Đúng lúc chỗ anh có chi phiếu 300 tỷ do người khác ủy thác cho anh, anh vốn định tìm người đáng tin cậy để làm từ thiện, nếu thế thì thuận tiện rồi.”

Cùng lúc đó, nhà họ Bạch ở Vân Kinh, toàn bộ trực hệ nhà họ Bạch đều có mặt đông đủ.

Bạch Trảm Hòa nhìn con cháu đời sau ở bên dưới rồi trầm giọng nói.

“Mọi người đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?”

Bạch Thanh bước ra khỏi đám đông, lớn tiếng hô.

“Ba, chúng con đã chuẩn bị sẵn sàng.”

Bạch Trảm Hòa siết chặt nắm đấm, ánh mắt thoáng qua tia thù hận không thể đè nén, rồi vung tay, căm hận nói.

“Chín giờ sáng mai sẽ bắt đầu trận đánh.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi