BẢN LĨNH NGÔNG THẦN

CHƯƠNG 427: CON TIN BA

“Mẹ làm sao vậy?”

Sở Vĩnh Du bế Hữu Hữu ở một bên vội vàng đi tới xem, tuy đã nghe thấy nội dung cuộc điện thoại, nhưng an ủi Tư Phu là chuyện ưu tiên số một.

“Bà ngoại bà ngoại bà tỉnh đi, bà ngoại.”

Hữu Hữu cũng lay Tư Phu, trong đôi mắt to đều là sự lo lắng.

Tư Phu thở ra một hơi, đột nhiên bật khóc.

“Ông trời ơi! Người cũng đã bao nhiêu tuổi rồi, vậy mà ban ngày ban mặt làm ra loại chuyện này, mất mặt! Mất mặt!”

Sở Vĩnh Du cũng cau mày, dùng sự hiểu biết của anh về ba vợ, tuyệt đối sẽ không đi làm loại chuyện chơi gái này, nhưng nếu không phải là kẻ lừa đảo, vậy chắc là quả thật đã xảy ra rồi.

“Mẹ trước tiên đừng sốt ruột, chúng ta qua đó xem thử là chuyện gì.”

Sự việc đã đến nước này, còn có thể có cách gì chứ, Tư Phu chỉ có thể kìm cục tức mà đứng dậy, nhưng sau đó lại ngồi xuống, liếc nhìn Hữu Hữu nói.

“Bỏ đi, Vĩnh Du, con đi đi, mẹ không chịu nổi thể diện, mẹ sợ mẹ đi rồi, ở đó không khống chế được mình, cộng thêm Hữu Hữu cũng không có ai trông, vẫn là con đi đi, tóm lại không thể để Hữu Hữu đến nơi đó chuộc người được.”

Điểm này Sở Vĩnh Du ngược lại cũng quên suy nghĩ, gật đầu, hôn Hữu Hữu xong thì anh rời khỏi.

Đến nơi, sau khi làm xong thủ tục liên quan, nộp phí phạt, Đồng Thế Tân đi ra, trên người nồng nặc mùi rượu, hơn nữa nhìn sắc mặt, chắc chưa có hoàn toàn tỉnh rượu.

“Ba.”

Cảm xúc của Đồng Thế Tân cực kỳ sa sút, không ngừng thở dài.

“Ặc, tạo nghiệt! Tạo nghiệt! Không ngờ Đồng Thế Tân ba trong sạch cả đời, vậy mà già rồi lại bị hủy hoại như vậy, mẹ con… mẹ con sợ rằng biết sẽ ly hôn với ba mất.”

Điểm này thật sự có khả năng, Sở Vĩnh Du lưỡng lự một lát, hỏi.

“Ba, ba kể cụ thể chuyện đã xảy ra cho con đi, con tin ba không phải là người như vậy.”

Nghe thấy câu nói này, Đồng Thế Tân từ từ ngẩng đầu, trong mắt xuất hiện một tia oán hận, đồng thời cũng rất cảm kích đối với người con rể như Sở Vĩnh Du, bị bắt ngay tại chỗ vậy mà vẫn có thể tin ông ta, tuyệt đối không dễ dàng.

“Thật ra, nói ra thì không có chút quan hệ với ba cả, buổi trưa đi uống rượu với mấy đồng nghiệp cũ, trực tiếp uống đến cao hứng rồi ngủ thiếp đi, khi tỉnh lại, người đột kích kiểm tra người ta đã vây ba lại, bên cạnh ba còn có… còn có một cô gái không mảnh vải che thân… Chuyện này… ba hoàn toàn không biết cái gì cả, hơn nữa theo cách nói của cô gái đó, cái gì cũng không xảy ra, cô ta vừa cởi quần áo ra thì người ta đã xông vào rồi.”

Lông mày của Sở Vĩnh Du nhíu lại, trong này nếu như không có chỗ kỳ lạ, đánh chết anh cũng không tin.

“Ba, mấy đồng nghiệp cũ đó của ba đâu?”

Đồng Thế Tân lấy lại tinh thần.

“Đúng! Ba phải tìm bọn họ hỏi cho rõ, rốt cuộc ai đưa ba đến nơi đó, rồi vì cái gì, ba trước giờ chưa từng nói muốn đến trung tâm mát xa.”

Nói rồi, Đồng Thế Tân ấn gọi một cuộc.

“Lão Hoa, nhanh như vậy đã tỉnh rượu rồi à?”

Bên trong vang lên một âm thanh cười ha hả thích thú, Đồng Thế Tân hừ lạnh nói.

“Lão Lý, tôi sau khi uống rượu ngủ mất, ai đưa tôi về nhà.”

“Lương Giang, sao vậy? Ông ta không quản ông sao? Không đâu, lúc đó Lương Giang chủ động xin đưa ông về nhà, chúng tôi đều tận mắt thấy ông ta và ông lên taxi mà.”

Lương Giang? Đồng Thế Tân không có nói gì nữa, tóm lại không thể nói ra chuyện mất mặt như vậy được, vội vàng cúp máy, lại gọi một số khác.

“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện đã tắt máy.”

Lời thông báo như này khiến Đồng Thế Tân cảm thấy rất không ổn.

“Vĩnh Du, đi! Đưa ba đến nhà Lương Giang, ba phải hỏi đồ khốn này, tại sao đưa ba đến loại địa phương đó, còn gọi người mát xa cho ba, đáng chết!”

“Dạ.”

Lái chiếc BMW X3, Sở Vĩnh Du dựa theo chỉ thị của Đồng Thế Tân chạy đến tiểu khu nào đó, trên đường, khả năng là do ngọn lửa trả thù hoặc đòi một lời giải thích bùng lên, men rượu đều đã biến mất tiến vào trạng thái hoàn toàn tỉnh táo.

Khoảng hơn nửa tiếng, không đợi Sở Vĩnh Du dừng xe xong, Đồng Thế Tân đã lao xuống, cất bước đi về phía tiểu khu.

Rầm rầm rầm!

Đến nhà của tên Lương Giang gì đó, Đồng Thế Tân đã không phải là gõ cửa rồi, mà đang đập cửa, rất không khách sáo.

Đây cũng là chuyện thường tình của con người, ai bị chơi xỏ như vậy, chắc chắn đều sẽ rất tức giận.

“Lương Giang! Ông mở cửa ra! Mở cửa!”

Vừa gầm, Đồng Thế Tân vừa gào.

Không có gõ ra chính chủ, ngược lại gõ ra một người trung niên của nhà hàng xóm đằng sau.

“Anh ơi, đừng gõ nữa, con trai tôi đang làm bài tập đó.”

Tuy Đồng Thế Tân tức tối, nhưng cũng không thể trút lửa giận lên người của một người xa lạ.”

“Thật sự xin lỗi, tôi sẽ gõ bé lại.”

Nhìn thấy thái độ của Đồng Thế Tân không tệ, người trung niên nói.

“Thật ra anh cũng không cần gõ đâu, lão Lương chuyển nhà rồi, hai tiếng trước khi tôi về tới, vừa hay gặp phải, người của trung tâm môi giới cũng đến rồi, bây giờ căn nhà này đã rao bán trên mạng rồi.”

Nói xong, người trung niên quay lại trong nhà, để lại một mình Đồng Thế Tân đứng ngây ngốc ở đó, không biết đang nghĩ cái gì.

Đến đây, Sở Vĩnh Du cảm thấy càng lúc càng không đúng, từ sau khi nhà họ Đồng bị quậy ngã chia năm sẻ bảy, Đồng Thế Tân thành thật mà sống, không thể có kẻ địch gì cả, hơn nữa còn dùng loại thủ đoạn hèn hạ này chỉnh ông ta, thật sự có chút nghĩ không thông.

Nếu đã nghĩ không thông, Sở Vĩnh Du nảy sinh ra một loại trực giác, có khả năng là nhắm vào anh hay không.

“Ba! Lương Giang này con sẽ nhờ người tìm, chúng ta quay về trước, con sẽ giải thích với mẹ, mẹ chắc sẽ nghe.”

Sắc mặt của Đồng Thế Tân biến đổi mấy lần, cuối cùng bất lực nói.

“Được, bây giờ chỉ có thể như thế, Vĩnh Du, con phải giúp ba minh oan, nếu không mẹ con tuyệt đối sẽ ly hôn với ba.”

Đồng Thế Tân của lúc này, trong mắt đều là sự van xin, ông ta đều đã từng tuổi này rồi, tóm lại không thể vì loại chuyện hoàn toàn bị động này mà khiến vợ ly dị con ly tán được.

Hơn nữa loại chuyện này, thật sự nháo lên , cho dù ông ta cái gì cũng không biết, cũng đuối lý, con gái cũng tuyệt đối sẽ không đứng về phía ông ta.

“Yên tâm đi ba.”

Về đến nhà, trước khi bước vào, Đồng Thế Tân đã do dự mấy lần, vô cùng lo lắng.

“Không sao đâu ba, vào đi.”

Mở cửa bước vào, sau khi đi đến phòng sách, trên sô pha, Đồng Ý Yên không biết đã trở về từ khi nào, đang ở bên Tư Phu có mặt mày đau lòng.

Vừa quay đầu, nhìn thấy Đồng Thế Tân, Tư Phu lập tức bạo phát.

“Đáng chết! Cái lão già không biết xấu hổ này, ông còn có mặt mũi mà quay về à? Cút ra ngoài! Cút! Tôi phải ly hôn với ông!”

Đồng Ý Yên kéo Tư Phu, tuy vẻ mặt rất không vui, nhưng vẫn khuyên.

“Mẹ! Mẹ trước tiên đừng kích động, thật ra con cũng tin ba không phải là người như vậy.”

Người thú vị nhất là Hữu Hữu, nắm tay của Tư Phu vậy mà cũng bật khóc, Hữu Hữu vừa khóc như vậy, Tư Phu liền sốt ruột, tưởng là bà ta đã dọa sợ cháu gái, cũng không màng Đồng Thế Tân, vội vàng bế Hữu Hữu lên dỗ dành.

Lúc này, Sở Vĩnh Du mới mở miệng nói.

“Mẹ, ba là bị người ta hãm hại.”

Vừa nói xong, điện thoại của Sở Vĩnh Du đổ chuông, là Huyết Cốt một trong tứ đại thủ hộ gọi tới.

“Thưa ngài, tên Lương Giang mà anh kêu tôi điều tra, người đã tìm được rồi, có điều… chết rồi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi