BẢN LĨNH NGÔNG THẦN

CHƯƠNG 435: TRỜI SẬP RỒI

Một ngày mới đã đến, Đồng Ý Yên cũng biết hôm nay Sở Vĩnh Du muốn đến Vân Kinh, vốn là anh cũng muốn đưa vợ con đi cùng, nhưng không rõ vì sao, Sở Vĩnh Du cứ cảm giác ở Vân Kinh sẽ có một trận gió tanh mưa máu, nên cuối cùng vẫn từ chối, Đồng Ý Yên cũng không có đi nói gì thêm về chuyện này.

“Trở về bình an là được.”

Đây là lời Đồng Ý Yên nói lúc đi làm.

Vé máy bay đặt vào buổi chiều, vì Sở Vĩnh Du muốn ở nhà chơi với Hữu Hữu.

Chín giờ sáng, giai đoạn 1 của khu dân cư do công ty bất động sản Hoa Thiên xây dựng đã gần hoàn thiện, chỉ cần nhà mẫu trang hoàng xong là bán được rồi.

Lúc này ở tầng trệt của một tòa nhà nào đó, Trịnh Hạo đêm qua say khướt cũng đã xuất hiện ở đây, đang quan sát tỉ mỉ, không định bỏ sót một chi tiết nào.

Dù sao thì bản thiết kế cũng đã được thông qua, còn lại tất nhiên là hoàn thiện khởi công rồi, chuyện này, nhất định anh ta phải làm thật đẹp, nói không chừng có thể một lần thành danh.

Căn nhà trống không có người nào khác, ngoại trừ thỉnh thoảng có tiếng gõ cửa từ tầng trên truyền đến, thực ra nơi này khá là yên tĩnh.

Đứng ở một góc tường, Trịnh Hạo xem ghi chép, cuối cùng vươn vai một cái.

“Cuối cùng cũng xong, về ngủ một giấc trước đã, tối hôm qua uống nhiều quá, lại còn dậy sớm vậy, đúng là hành xác mà.”

Mặc dù nói vậy, nhưng dường như anh ta nhìn thấy một bàn tay to lớn tốt đẹp đang vẫy chào mình dưới ánh mặt trời.

Trịnh Hạo cũng chậm rãi giơ tay phải lên, nhẹ nhàng vẫy một cái coi như là đáp lại.

Khi tay của anh ta vẫy vẫy, cả tòa nhà to đùng đột nhiên rung chuyển dữ dội.

Ầm ầm!

Một tiếng rầm thật lớn vang vọng tứ phương, những công nhân vẫn đang thi công ngoài công trường nhao nhao chạy về phía sau, còn có người vừa chạy vừa hét.

“Cao ốc sập rồi! Cao ốc sập rồi!”

Tại công ty bất động sản Hoa Thiên, trong phòng làm việc của chủ tịch, Đồng Ý Yên tựa vào ghế, chợt nhớ tới chuyện mua đồng hồ cho Sở Vĩnh Du, nhất thời ngồi không yên, cô quên mất chuyện này rồi, cô biết Sở Vĩnh Du đã đặt vé máy bay buổi chiều, nếu bây giờ đi mua chắc vẫn kịp.

Cô đang định đứng dậy, cửa đột nhiên bị đẩy ra thật mạnh, Lam Mị chạy vào, sắc mặt vô cùng hoảng loạn, thậm chí như sắp khóc đến nơi.

“Chủ tịch! Không ổn rồi, tòa nhà số 1… tòa nhà số 1 khu Yến Viên sập rồi!”

Cái gì?

Cả người Đồng Ý Yên tê liệt, hai mắt vô thần, trong đầu cô chỉ có hai chữ sập rồi.

Hiện tại công ty bất động sản Hoa Thiên đang gấp rút lên sàn, vì thế từ xây dựng đến bán hàng, cho đến bất động sản đều hợp nhất, cao ốc sập thì làm sao thoát khỏi liên quan được.

Hoàn hồn, Đồng Ý Yên run rẩy hỏi.

“Có… có thương vong nhân viên nào không?”

Giọng nói của Lam Mị cũng khàn cả đi.

“Có… cộng cả bảo vệ và công nhân viên, tổng cộng bên trong tòa nhà số 1 có mười ba người.”

Mười ba người! Chính là mười ba mạng người! Đây nghĩa là gì?

Nghĩ vậy, Đồng Ý Yên trực tiếp ngất xỉu.

Nửa giờ sau, Sở Vĩnh Du lái xe phi như bay, trong điện thoại ở chế độ rảnh tay truyền ra giọng nói của Tường Vi.

“Anh Sở, chuyện… chuyện lần này rất nghiêm trọng, mười ba người chết, ngay cả đội điều tra sự cố đặc biệt của Tỉnh Thành cũng không nhận nổi.”

Sở Vĩnh Du lạnh mặt, thấp giọng nói.

“Nhận không được cũng phải nhận, gọi ngay cho trụ sở đội điều tra sự cố đặc biệt, chuyện lần này đội điều tra sự cố đặc biệt phải toàn quyền xử lý, nếu chất lượng công trình có vấn đề, cho dù là vợ tôi, tôi sẽ đích thân tống vào tù.”

“Tôi biết rồi, tôi gọi ngay đây.”

Cúp điện thoại, Sở Vĩnh Du thật sự không dám tin được, một tòa nhà đang yên đang lành sao lại sập được? Dù là kẻ to gan kiêu ngạo đến đâu, dù có ăn chặn đến đâu thì cũng không ai dám làm loại công trình bã đậu này.

Bây giờ sập, mười ba người chết, vậy khi hoàn công toàn bộ, có người vào ở thì bao nhiêu người sẽ chết trong tòa nhà cao 20 tầng? Không ai dám làm vậy cả, vợ anh càng không dám.

Nhưng một khi chất lượng công trình có vấn đề thật, là chủ tịch của công ty bất động sản Hoa Thiên, Đồng Ý Yên làm sao thoát khỏi liên quan được.

Khi đến nơi xảy ra sự việc, Tường Vi đã đợi sẵn, nếu không Sở Vĩnh Du không khai báo thân phận cũng không vào được do hiện trường đã bị bao vây.

“Anh Sở! Trụ sở đã phát công văn giao cho đội điều tra sự cố đặc biệt tỉnh toàn quyền xử lý. Tuy nhiên, thời gian chỉ có ba ngày, ba ngày sau phải có kết quả, nếu không thì ảnh hưởng xã hội sẽ rất lớn.”

“Tôi biết rồi.”

Nói xong, Tường Vi đưa một cái máy tính bảng qua.

“Trên đây là danh sách tử vong, trong đó có mười hai công nhân đang kết thúc công việc, còn một người là ông chủ công ty trang trí nội thất Điểm Điểm.”

Cái gì?

Sở Vĩnh Du dừng bước, không thể tin nổi mà nhìn Tường Vi.

“Cô… cô nói còn một người nữa là ai?”

Ánh mắt này làm Tường Vi sợ hết hồn.

“Là ông chủ công ty trang trí nội thất Điểm Điểm, anh ta…”

Nói chưa xong, Sở Vĩnh Du đã cướp mất máy tính bảng, lướt vội, một tấm ảnh rơi vào tầm mắt anh, không phải Trịnh Hạo thì còn ai vào đây nữa?

Trịnh Hạo… chết rồi, Trịnh Hạo tối hôm qua còn uống rượu, chuyện trò vui vẻ với anh, cứ vậy mà chết rồi, anh ta… còn đang chờ lấy số ở nhà trẻ mỗi ngày, còn nói chắc chắn ngày đầu tiên đưa con đi sẽ không rơi lệ, còn nói phải…

Trong lúc nhất thời, trong lòng Sở Vĩnh Du rất phức tạp, có lẽ có lúc ông trời bất công vậy đấy.

Nhìn tòa nhà đã sụp đổ hoàn toàn phía trước, những người bên trong chắc chắn là phải chết, muốn chuyển thi thể ra ngoài cũng là một công trình đồ sộ.

Di động rung lên, Sở Vĩnh Du nhìn thoáng qua, nói với Tường Vi.

“Đón vợ tôi vào.”

Đồng Ý Yên được Lam Mị dìu vào, nhìn thấy Sở Vĩnh Du, trong lòng cô không mảy may xúc động.

“Sập rồi! Sao lại… sập rồi? Tại sao chứ?”

Sở Vĩnh Du nhẹ giọng nói.

“Bà xã, đừng lo, có anh đây mà, Lam Mị, cô đưa vợ tôi về công ty, lập tức xác minh tất cả vật liệu xây dựng và những thứ liên quan, đảm bảo không có rút ruột công trình, nhớ kỹ tất cả đều phải là sự thật, người phụ trách xây dựng đã bị khống chế, tạm thời mọi người đừng rời khỏi công ty”

“Anh Sở, vậy… vậy tôi đưa chủ tịch về đây.”

Trước khi đi, hai mắt Đồng Ý Yên dại ra như là trời sập chứ không phải cao ốc sập.

Nhìn theo bóng vợ rời đi, Sở Vĩnh Du nắm chặt hai tay, việc này nói với anh rằng chắc chắn chuyện này không đơn giản như vậy.

Bất kể là ai, các người đã chạm tới giới hạn đạo đức rồi, đã chạm đến giới hạn làm người rồi.

Lúc này, Tứ đại thủ hộ đã đến, chia ra đứng sau Sở Vĩnh Du.

“Thưa ngài, xin hạ lệnh.”

Mã Trạch thấp giọng nói, Sở Vĩnh Du cũng không đáp lại, chỉ chậm rãi lấy điện thoại di động ra, bấm một dãy số ngắn, ngay khi anh mở miệng, một tia chớp xẹt ngang bầu trời.

“Luyện ngục chi sư, tập kết!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi